The SNSD & EXO to fansite in Vietnamese
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
The SNSD & EXO to fansite in Vietnamese

EXOShidae shipper land ♥
 
Trang ChínhTrang Chính  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

Share
 

 [Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
Móm_Couple
Mod
Mod
Móm_Couple

Tổng số bài gửi : 132
Ca$h : 149
Join date : 29/11/2013
Age : 30
Đến từ : Vùng Đất Móm

[Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world Empty
Bài gửiTiêu đề: [Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world   [Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world EmptyFri Dec 27, 2013 4:33 am

[Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world 986717786_626466191_574_574

Author : trieuminh0404

Post-er: Móm_Couple

Fic đã có sự đồng ý của tác giả

Cap :[Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world 1006173692_325005549_574_574

Pairing : Yoona - Luhan - Sehun - SeoHyun

Category : Tình cảm

Disclaimer : Các nhân vật trong fic không thuộc về bạn và bạn viết fic hoàn toàn với mục đích phi lợi nhuận.

[Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world 28105041-snsd6
Im Yoona: một cô gái có tính tình trẻ con nhưng cũng rất trưởng thành và chín chắn. Cô luôn làm điểm tựa cho Seohyun- em gái cô- mỗi khi cô bé có chuyện buồn. Vì lo lắng cho em gái nên cô cũng không bao giờ nghĩ đến chuyện yêu đương cho đến khi gặp hai anh em Sehun. Từ lúc đó, sóng gió bắt đầu xảy đến với hai chị em cô

[Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world Luhan15
Luhan: anh trai của Sehun. Là một bác sĩ nhi tài năng và rất chân thành trong nghề nghiệp. Tính tình ấm áp, dễ gần và rất hay cười và thương Sehun hơn cả cha mẹ. Cũng chính vì thế mà anh luôn được Sehun kính trọng và nghe lời. Trong kì nghỉ dài, anh đã về Hàn Quốc thăm em trai sau 4 năm tu nghiệp tại Anh. Chuyến đi về lần này anh đã không ngờ đến một chuyện khiến cho cuộc sống của hai anh em Luhan đảo lộn hoàn toàn: gặp hai chị em Yoona…

[Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world Sehun.zee
Sehun: một du học sinh từ Mỹ về và nhanh chóng trở thành hotboy của đại học SM. Cô gái nào trong trường cũng say anh như điếu đổ, ngoại trừ Yoona. Điều đó khiến anh ngày càng thích thú với cô và dần dần, trái tim anh đã chứa hình bóng một người con gái- điều chưa bao giờ xảy ra với anh. Tính tình ngỗ ngược, nghịch ngợm, chưa bao giờ chịu nghe theo ai trừ anh trai. Gia đình anh có một bí mật rất lớn có thể làm thay đổi cuộc sống của những người xung quanh anh, kể cả Yoona.

[Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world Seohyun-phau-thuat-tham-my-04
Seohyun: em gái Yoona. Là một học sinh gương mẫu trong trường nên được nhiều chàng trai theo đuổi nhưng chưa bao giờ cô nghĩ đến chuyện yêu đương hay hẹn hò. Suy nghĩ đơn giản, có chút bay bổng và rất thích đọc sách. Cô luôn thương chị gái mình vì Yoona luôn ở bên cạnh lo lắng, chăm sóc cho cô dù Yoona có gặp chuyện gì. Cực kỳ ghét Sehun bởi cái tính vô tổ chức (theo suy nghĩ của Seohyun).


Được sửa bởi Móm_Couple ngày Fri Dec 27, 2013 6:10 pm; sửa lần 3.
Về Đầu Trang Go down
Còy sâu kiu
Member
Member
Còy sâu kiu

Tổng số bài gửi : 14
Ca$h : 13
Join date : 29/11/2013
Age : 25
Đến từ : Hòa Bình, Vietnam

[Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world   [Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world EmptyFri Dec 27, 2013 9:30 am

Very Happy chẹp chẹp
ngồi cắn bút hóng chap
casting thui đã mún hóng rùi :3
appa mau tung chap đi ạ
Về Đầu Trang Go down
♥ Mèo Chụp ♥
Mod
Mod
♥ Mèo Chụp ♥

Tổng số bài gửi : 41
Ca$h : 349
Join date : 29/11/2013
Age : 28
Đến từ : Động's EXOSHIDAE

[Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world   [Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world EmptyFri Dec 27, 2013 10:06 am

Fic chưa hoàn thành nên không post vào box '' Completed Fic ''
Tạm thời, mình sẽ move ra ngoài main box
Để tránh sai sót, lần sau Author nhớ đọc kĩ Rules trước khi post bài
Về Đầu Trang Go down
https://exoshidaevn.forumvi.com/
Móm_Couple
Mod
Mod
Móm_Couple

Tổng số bài gửi : 132
Ca$h : 149
Join date : 29/11/2013
Age : 30
Đến từ : Vùng Đất Móm

[Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world   [Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world EmptyFri Dec 27, 2013 1:35 pm

♥ Mèo Chụp ♥ đã viết:
Fic chưa hoàn thành nên không post vào box '' Completed Fic ''
Tạm thời, mình sẽ move ra ngoài main box
Để tránh sai sót, lần sau Author nhớ đọc kĩ Rules trước khi post bài

Mod ơi fic này end rùi chỉ post nửa thui à post vô completed hả Mod
Về Đầu Trang Go down
Móm_Couple
Mod
Mod
Móm_Couple

Tổng số bài gửi : 132
Ca$h : 149
Join date : 29/11/2013
Age : 30
Đến từ : Vùng Đất Móm

[Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world   [Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world EmptyFri Dec 27, 2013 1:35 pm

Còy sâu kiu đã viết:
Very Happy chẹp chẹp
ngồi cắn bút hóng chap
casting thui đã mún hóng rùi :3
appa mau tung chap đi ạ  

chờ au đồng ý rùi là post thui
Về Đầu Trang Go down
♥ Mèo Chụp ♥
Mod
Mod
♥ Mèo Chụp ♥

Tổng số bài gửi : 41
Ca$h : 349
Join date : 29/11/2013
Age : 28
Đến từ : Động's EXOSHIDAE

[Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world   [Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world EmptyFri Dec 27, 2013 4:23 pm

Móm_Couple đã viết:
♥ Mèo Chụp ♥ đã viết:
Fic chưa hoàn thành nên không post vào box '' Completed Fic ''
Tạm thời, mình sẽ move ra ngoài main box
Để tránh sai sót, lần sau Author nhớ đọc kĩ Rules trước khi post bài

Mod ơi fic này end rùi chỉ post nửa thui à post vô completed hả Mod

Đúng rồi bạn, Fic post lại chưa post hết chap cũng không tính là Completed đâu.
Khi nào bạn post Chap cuối rồi thì Mod sẽ tự move vào box completed thôi ^^
Về Đầu Trang Go down
https://exoshidaevn.forumvi.com/
Móm_Couple
Mod
Mod
Móm_Couple

Tổng số bài gửi : 132
Ca$h : 149
Join date : 29/11/2013
Age : 30
Đến từ : Vùng Đất Móm

[Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world   [Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world EmptyFri Dec 27, 2013 6:10 pm

Chapter 1

“Tích… Tích… Tích”

Yoona vùi mặt mình vào trong gối để tránh ánh nắng. Đang trong kì nghỉ hè mà, cô muốn ngủ cho thoả thích mới thôi. Chợt một giọng nói nhẹ nhàng vang lên khiến cô bừng tỉnh:

_Unnie dậy đi!

Yoona nhăn mặt rồi vùng vẫy trong chăn:

- Unnie không muốn dậy, hôm nay vẫn còn nghỉ hè mà!

- Hôm nay là ngày nhận lớp rồi unnie à!

Lúc này con nai lười mới ngồi bật dậy. Ngơ ngác nhìn cái điện thoại. Rồi con nai gào lên thảm thiết:

- TRỜI ƠI!!!!!!!

Rồi cô phóng nhanh vào nhà vệ sinh. Seohyun mỉm cười rồi dọn giường của chị. Chưa đầy năm phút, Yoona đã bước ra. Đầu tóc gọn gàng, trang phục tươm tất. Hai chị em vội đi xuống nhà để ăn sáng. Mẹ cô bảo:

- Con gái lớn rồi, sắp vào đại học rồi mà như thế đấy!

Yoona chu mỏ:

- Con đâu có muốn đâu!

- Thôi thôi, ăn lẹ giùm tôi cái đi cô! Cô lười mà cô còn chối.- Mẹ Yoona buông lời đùa khiến Seohyun bật cười.

Yoona nhìn mẹ một cách giận dỗi rồi đứng phắt dậy đi. Trước khi đi, cô không quên quay lại, chào mẹ một tiếng rồi mới hớt ha hớt hải chạy đi…

-Đại học SM-

Yoona đang đứng trước cổng trường. “Vậy là nai ta đã vào đại học rồi! Hehehe”- Cô nàng thầm nghĩ rồi cười khoái chí. Chợt ở đằng sau có người vỗ vai cô thật mạnh. Là Baekhyun- cậu bạn thân từ bé của cô. Cậu cũng vào trường đại học này. Baekhyun chọc:

-Ya, nai con. Sáng nay lại ngủ quên nữa chứ gì!

Yoona lườm cậu bạn một phát rồi nói:

- Cậu đừng chọc mình nữa! Sáng nay bị mẹ chọc mình đã quê lắm rồi!

Baekhyun cười xoà rồi kéo tay cô bạn đi vào trường. Yoona và Baekhyun cùng thi vào khoa Kinh tế và thật tình cờ, lớp của hai người cũng nằm ngay cạnh nhau. Đó là niềm an ủi lớn nhất với Yoona. Từ bé đến giờ, Baekhyun luôn là người hiểu cô nhất. Cậu cũng rất thân thiết với gia đình cô đến mức mẹ Yoona- bà Taeyeon- cũng gọi cậu là con trai. Đến giờ vào học, cả hai tạm biệt nhau trước cửa lớp. Baekhyun nói:

- HWAITING! Học hành tốt nhá!

- Cảm ơn Bacon. Cậu cũng thế nhá!

Yoona mỉm cười bước vào lớp. Tự dưng cô có cảm giác hôm nay là một ngày may mắn. Cô vào lớp và chọn một chỗ ngay cuối lớp, gần bên cửa sổ. Cô bước đến đó và ngồi xuống, đặt cặp của mình lên bàn. Yoona cắm tai phone vào rồi khẽ nhẩm theo bài hát mình đang nghe. Đôi mắt cô nhắm nghiền lại. Chuông reo vào lớp, cô ngồi cho ngay ngắn rồi lấy sách vở ra. Giáo viên bước vào lớp. Ngay lúc đó, một chàng trai bước vào. Yoona nhìn chàng trai đó một lúc từ trên xuống dưới. Quần áo xộc xệch, tóc tai chả gọn gàng,… tất cả đều đã in sâu vào tâm trí Yoona. “Cậu này thật mình không hề muốn tiếp xúc. Chả đàng hoàng xíu nào!”- Yoona nghĩ thầm khi chàng trai đó bước đến ngồi ngay bên cạnh cô. Các cô gái trong lớp nhìn Yoona bằng ánh mắt ghen tị thấy rõ rồi nhìn sang người bên cạnh cô với ánh mắt ngưỡng mộ. Yoona bật cười rồi quay lên nghe giáo viên nói. Qua cuốn vở trên bàn, cô biết được chàng trai này tên là Sehun. Cô đâu để ý rằng có người nãy giờ chốc chốc lại quay sang nhìn cô. Sehun không biết vì sao mình lại làm như thế, chỉ biết ở cô gái này có vẻ gì đó rất thu hút anh và… cái đầu anh thì không bao giờ chịu nghe lời anh mà cứ chốc chốc quay sang nhìn cô gái đó…

Giờ tan học…

Yoona ngồi trong sân chờ Baekhyun. Nhìn đồng hồ, cô khẽ nhăn mặt:

- Ay da! Cái tên Baekhyun này, đi đâu mà về trễ thế không biết?

Cô rút trong cặp ra quyển nhật ký và bắt đầu viết. Một lúc sau, Baekhyun hớt hải chạy tới. Yoona đứng dậy, chỉ thẳng vào mặt cậu, hét:

- YA! CÁI TÊN BYUN BAEKHYUN KIA!!! ĐI ĐÂU MÀ ĐỂ NGƯỜI TA CHỜ DƯỚI NẮNG THẾ HẢ?

Baekhyun cười trừ như để tạ lỗi:

- Xin lỗi cậu Yoona! Tại ở lớp cô giáo bắt ở lại trễ nên mình mới ra trễ thôi mà!

Yoona vác cặp lên vai và đi một mạch thẳng. Baekhyun chạy theo luôn miệng nói xin lỗi và làm aegyo cực kỳ dễ thương để làm Yoona nguôi giận. Cô mà giận luôn thì chỉ có nước anh đâm đầu ra đường mất. Yoona chợt đứng lại, nói:

- Mình tha cho cậu lần này đó! Bọn mình về thôi!- Yoona vui vẻ khoác tay Baekhyun đi về. Cô nàng đã quên luôn quyển nhật ký của mình đang để trên băng ghế nhà trường. Một người đi ngang qua, tình cờ nhặt được. Anh tự hỏi đây là quyển sổ của ai thì đã có ngay câu trả lời: “Im Yoona”.


Mọi người đã ra về hết, chỉ còn lại Sehun. Sehun lại nghĩ về cô gái ngồi cạnh anh trong giờ học…

Sehun’s POV

Cô ta có nét đẹp trong sáng và thuần khiết. Một vẻ đẹp ngây thơ như thế thật khó tìm. Nhưng mà tại sao mình lại cứ nhìn cô ta thế nhỉ? Ừ thì cô ta đẹp thật đấy nhưng Oh Sehun ta sẽ không bị cô ta quyến rũ đâu! Mình dù sao cũng là người đẹp trai nhất trường này chứ đùa gì!

End Sehun’s POV

Phút “tự kỷ” của Sehun đã bị ông anh “đáng yêu đáng quý” của anh nhìn thấy. Luhan chưa bao giờ nhìn thấy em mình vì chuyện gì mà ngồi quơ tay quơ chân rồi cười một mình như thế. Anh lên tiếng khiến Sehun giật mình:

- Có chuyện gì mà ngồi đây nói chuyện một mình thế?

Sehun bất ngờ nhìn anh trai rồi chạy đến ôm chầm lấy Luhan. Sehun hỏi, giọng có chút bất ngờ lẫn mừng rỡ:

- Anh về từ khi nào thế? Sao không nói với em?

Luhan mỉm cười nhìn em trai:

- Anh muốn làm em bất ngờ mà! Anh chỉ mới về sáng nay thôi! Bọn mình về nhà đi!

Hai anh em vừa đi vừa trò chuyện rôm rả. Sehun kể cho Luhan nghe những chuyện ở nhà, ở trường cấp 3 một cách nhiệt tình. Luhan chỉ im lặng lắng nghe anh nói, trên môi luôn nở nụ cười. Dù sao, Luhan cũng là người anh mà Sehun luôn yêu quý và kính trọng nhất trong nhà. Đã thế, Luhan lại đi xa gia đình 4 năm mà chưa về thăm lần nào. Sehun hỏi:

- Anh về đây có chuyện gì thế?

Luhan tỏ vẻ giận dỗi:

- Thế có chuyện anh mới về thăm em được à?

Sehun cười xoà tỏ vẻ hối lỗi. Lúc này cả hai đã đi ra đến cổng trường, một chiếc xe đang đợi ở đó: là xe của gia đình hai người. Luhan nói:

- Sếp thưởng cho anh một kỳ nghỉ dài vì anh đã làm bên ấy suốt 4 năm mà không nghỉ ngơi. Anh muốn về thăm gia đình với em.

Cả hai cùng bước lên xe và lại chìm vào suy nghĩ riêng. Chẳng ai nói ai câu nào…

Luhan’s POV

Quyển nhật ký này là của ai? Yoona là ai? Mình chỉ muốn trả lại cho người đó quyển nhật ký này thôi…

End Luhan’s POV
Về Đầu Trang Go down
Móm_Couple
Mod
Mod
Móm_Couple

Tổng số bài gửi : 132
Ca$h : 149
Join date : 29/11/2013
Age : 30
Đến từ : Vùng Đất Móm

[Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world   [Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world EmptyFri Dec 27, 2013 6:12 pm

Chapter 2:

Chiều hôm đó…

Yoona bước vào nhà cùng Baekhyun. Cô nói với cậu bạn thân:

- Đợi mình một chút, mình thay cặp rồi xuống liền!

-OK!- Baekhyun trả lời xong rồi đi tới chiếc ghế sofa ngồi xuống. Vừa lúc đó, mẹ Yoona đi xuống, cậu nhanh vội đứng dậy chào bà. Bà nói:

- Oh! Baekhyun lại đến hả con? Hôm nay hai đứa định đi đâu à?

Baekhyun cười:

- Dạ… bọn con định ra thư viện đọc thêm tài liệu. Vừa mới ngày đầu đã phải chuẩn bị bài học rồi!- Cậu bĩu môi.

Mẹ Yoona mỉm cười nói:

- Các con cố gắng nhá! Chỉ còn ba năm nữa là ra trường rồi!

Baekhyun lễ phép cúi đầu khi Yoona đi xuống. Cô nói với mẹ:

- Mẹ à, con ra thư viện thành phố. Đến giờ cơm con về nha!

- Ừ, con đi đi. Lát nữa thì đưa Baekhyun về nhà ăn cơm cùng gia đình luôn nghe chưa?

-Dạ, con cảm ơn bac!- Baekhyun lễ phép đáp lại lời mời của mẹ Yoona.

Yoona kéo tay Baekhyun đi ra khỏi nhà. Cả hai lại cùng tung tăng đi đến thư viện. Yoona nói:

- Baekhyun này!

- Cuốn nhật ký của mình… bị mất rồi!- Yoona ngập ngừng.

Baekhyun ngạc nhiên:

- Làm sao mà mất được? Cậu luôn đem nó bên mình mà!

Yoona nói, giọng lo lắng:

- Mình không biết nữa! Chỉ mong nó mất chứ không có ai nhặt được

Baekhyun cốc vào đầu cô:

- Đồ ngốc! Nếu nó không bị ai nhặt được thì làm sao nó mất? Mà cậu mất nó ở chỗ nào?

Yoona nhăn mặt:

- Tại cậu đấy Baek! Vì chờ cậu mà mình mới lôi ra, vì mắng cậu mà mình mới… mới bỏ lại nó!

Baekhyun khoác vai cô bạn như an ủi. Hình như Yoona sắp khóc rồi. Cậu nói nhẹ nhàng:

- Mình xin lỗi mà Yoongie! Rồi mình sẽ tìm ra nó, được chứ? Chúng ta sẽ cùng tìm nhé?

Nghe bạn thân nói thế, Yoona cũng cảm thấy nhẹ lòng phần nào. Cô để cho cậu khoác vai cô như thế trên suốt đoạn đường còn lại. Còn Baekhyun, cậu cảm thấy vừa có lỗi vừa tự trách mình sao lại để cô bạn mình buồn thế này. Cuốn nhật ký đó là đích thân Baekhyun tặng Yoona cách đây 1 năm. Cậu biết cô rất quý nó nên mới buồn và giận cậu đến thế này. Yoona không nói gì, chỉ lặng lẽ bước đi bên cạnh Baekhyun. Cô và cậu làm bạn thân đã mười mấy năm nay. Baekhyun luôn ở bên cô dù cho có chuyện gì xảy ra. Cả hai tìm tài liệu đọc rồi cùng nhau thảo luận cho đến tối. Yoona nhìn đồng hồ rồi hoảng hốt:

- Omo! Đến giờ cơm rồi, mau cất sách lại rồi về thôi!

Nhà HunHan…

- Mời cậu chủ xuống ăn cơm ạ!- Tiếng người hầu vang lên, kéo Luhan ra khỏi màn hình máy tính. Anh nở nụ cười thân thiện rồi nói:

- Em biết rồi! Chị sang phòng kêu Sehun giúp em, chắc giờ nó lại đang chiến đấu trên mạng.

Người hầu cúi chào rồi bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại. Luhan cũng nhanh chóng tắt máy tính. Nhìn cuốn nhật ký đang nằm trên bàn, anh thở dài. Giữ đồ của người khác là một việc rất khó đối với anh. Luhan dứt mắt mình ra khỏi cuốn nhật ký, kìm lại lòng ham muốn mở ra bên trong xem nó viết gì rồi đi xuống nhà. Sehun cũng đi xuống bên phía cầu thang bên kia. Luhan hỏi quản gia:

- Ba cháu đi đâu rồi?

- Vâng, ông chủ hôm nay có chuyến công tác ở Singapore, tuần sau ông chủ mới về!

Sehun và Luhan cùng ngồi xuống bàn ăn. Bất chợt Sehun nhớ lại chuyện lúc nhỏ, một câu chuyện mà anh không bao giờ muốn nhắc lại. Anh khẽ nhắm mắt rồi mở ra thật nhanh, tránh để mọi người nhìn thấy. Nhưng Luhan đã thấy được điều đó và anh cũng hiểu được vì sao Sehun lại như thế.Luhan nói nhỏ, đủ để Sehun nghe:

- Đừng buồn nữa, mọi chuyện đã qua rất lâu rồi, đừng nhớ lại làm gì!

Sehun chỉ mỉm cười trước lời động viên của anh trai. Làm sao anh quên được ngày hôm đó, ngày khủng khiếp nhất đời anh…



Nhà Yoona…

- Omma con về rồi!- Yoona vừa tháo giày vừa hối hả chạy vô nhà. Baekhyun nhẹ nhàng bước theo sau, bật cười vì hành động của cô bạn.

Seohyun bước xuống nhà. Thấy Baekhyun, cô hỏi:

- Anh đến đó hả? Vào nhà cùng ăn cơm với nhà em luôn!

Baekhyun cười:

- Thì bác gái mời anh ở lại ăn cơm mà!

Yoona từ trên lầu chạy xuống, kéo tay Seohyun vào bếp. Baekhyun cũng nhanh nhảu chạy vào. Cả bốn người cùng dọn những dĩa thức ăn nóng sốt ra bàn. Chẳng mấy chốc, họ đều đã ngồi vào bàn ăn. Baekhyun lễ phép nói:

- Con mời bác ăn cơm. Seohyun, Yoona ăn cơm đi!

Mẹ Yoona gật gù tỏ vẻ hài lòng với Baekhyun rồi quay sang con gái, hỏi:

- Hôm nay đi học sao rồi con?

- Dạ… cũng bình thường à!- Yoona ngập ngừng trả lời mẹ. Cô không muốn nói mẹ nghe chuyện cuốn nhật ký mà cô quý nhất đã biến mất. Nếu nói ra chắc bà sẽ lo con gái buồn lắm

- Yoona, lát nữa con ra siêu thị mua giùm mẹ mấy đồ linh tinh, danh sách với tiền mẹ đã để sẵn trên bàn phòng khách rồi đấy!

- Dạ, con biết rồi!- Yoona trả lời mẹ rồi cặm cụi ăn tiếp. Lòng cô vẫn còn hơi buồn vì cuốn nhật ký.

Baekhyun và Yoona cùng ra siêu thị mua đồ. Yoona cứ bảo cậu về nhà trước nhưng Baekhyun lo lắm, sợ cô bạn gặp chuyện. Cô chỉ có thể cười trước sự quan tâm của bạn mình. Cả hai vừa đi vừa trò chuyện rôm rả, cười nói, trông vui vẻ lắm. Nỗi buồn trong lòng Yoona lại vơi đi thêm một phần.

.

.

.

Cánh cửa mở ra, Luhan bước vào, khẽ gọi cậu em đang say giấc:

- Sehun, dậy đi! Em hứa là cùng coi film ma với anh rồi mà!

Sehun cựa qua cựa lại tỏ vẻ không muốn dậy. Thương em, Luhan cũng không làm phiền giấc ngủ ngàn vàng của Sehun nữa và đi ra khỏi phòng và lặng lẽ về phòng mình. Anh mở máy tính lên và lại lướt web, một công việc lặp đi lặp lại cả chục lần trong mỗi ngày của anh. Bất chợt, anh nhớ đên cô bé lúc nhỏ anh quen…

Flash Back

Luhan đang đứng cùng với các bạn và cô giáo trước bảo tàng lịch sử. Lúc này, cậu bé Luhan đã được 10 tuổi. Cậu bỗng nhìn thấy một cô bé, ngồi một mình, có vẻ như đang chờ ai đó. Luhan bước đến, hỏi, giọng đầy quan tâm:

- Sao em lại ngồi đây? Bố mẹ em đâu!

Với khoảng cách gần thế này, cậu mới nhận ra cô bé rất dễ thương. Mái tóc dài đen bóng cột lên cao. Cô bé im lặng, không trả lời Luhan. Với bản tính ấm áp, thân thiện của mình, cậu vẫn kiên trì hỏi chuyện cô bé. Đến cuối cùng, sau 30 phút, cô bé mở miệng đáp, giọng có gì đó như nghẹn lại:

- Em lạc ba mẹ rồi!

Rồi cô bé oà lên khóc khiến Luhan bối rối, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cậu chỉ còn cách vỗ vai cô bé nhè nhẹ như an ủi. Cậu nói:

- Được rồi! Nín đi, để anh gọi cho bảo vệ. Chắc ba mẹ cũng đang kiếm em đó!

Cô bé ngước lên nhìn cậu, đôi mắt to vẫn long lanh hai giọt nước:

- Thật không anh?

- Tất nhiên là thật rồi!- Luhan nở nụ cười toả nắng đáp lại cô bé rồi nắm tay cô bé đến chỗ bảo vệ. 15 phút sau, gia đình cô bé đã đến. Người mẹ ôm chầm lấy cô con gái nhỏ. Người cha bước đến nói với Luhan, gương mặt đầy vẻ biết ơn:

- Cảm ơn con nhé! Con hãy luôn là một người tốt, luôn quan tâm và chăm sóc những người khác như thế, ta chắc con sẽ trở thành một người tốt!

Luhan mỉm cười rồi lễ phép cúi đầu chào người lớn. Nhìn bóng cô bé ấy càng ngày càng xa, bất chợt cậu cảm thấy có chút gì đó luyến tiếc, như thể… không muốn xa cô bé ấy…

End Flash Back

Bất giác, Luhan mỉm cười khi nhớ về kí ức ấy. Hình ảnh cô bé ấy luôn ở trong tâm trí anh suốt mười mấy năm qua. Anh tự nói với chính mình:

- Em giờ đang ở đâu thế, cô bé?
Về Đầu Trang Go down
Móm_Couple
Mod
Mod
Móm_Couple

Tổng số bài gửi : 132
Ca$h : 149
Join date : 29/11/2013
Age : 30
Đến từ : Vùng Đất Móm

[Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world   [Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world EmptyFri Dec 27, 2013 6:12 pm

Chapter 3:

Sehun bước xuống nhà, chuẩn bị đến trường. Chợt tiếng nói của Luhan trên cầu thang vọng xuống làm Sehun phải đứng lại nghe:

- Để anh chở em lên trường

- Không cần đầu anh! Em tự đi được rồi!- Sehun không muốn làm phiền anh mình.

Luhan nhanh chân chạy xuống:

- Không phải anh muốn chở em lên trường đâu! Chỉ là… anh muốn lên thăm thầy Park thôi! Anh có chuyện muốn nhờ ông ấy. Thấy em đi học nên anh chở đi luôn cho tiện.

Sehun bĩu môi:

- Anh thì lúc nào cũng công việc.

Luhan nở nụ cười rồi đi ra bãi xe. Sehun đi theo sau anh. Khi cả hai người đã bước lên xe, Luhan nói, giọng có chút ép buộc:

- Thắt dây an toàn vào! Đường xá ở đây anh không quen đi, coi chừng anh thắng gấp lại đập đầu bây giờ

- Anh cứ lái đi, em…- Sehun định nói tiếp thì thấy ánh mắt hình viên đạn của Luhan, anh đành thắt dây an toàn- Anh lúc nào cũng kĩ đến từng chi tiết!

- Thế thì anh mới làm bác sĩ được chứ! Ai như em.- Luhan trêu

- Xí!- Sehun ngoảnh mặt đi.



Cổng trường đại học…

Luhan lái xe vào trường, vô tình quẹt phải một người con gái đang chạy vội. Cô gái té xuống đường. Cặp của cô bị mở khoá khiến sách vở văng hết ra ngoài. Cậu bạn kế bên nhanh chóng ngồi xuống xếp lại sách vở cho cô. Sehun và Luhan bước ra khỏi xe. Sehun quát:

- CÔ ĐI ĐỨNG CÁI KIỂU GÌ THẾ HẢ?

Cô gái vẫn không nói gì nhưng cậu bạn có vẻ tức lắm. Nhưng khi thấy cô bạn nắm tay cậu lại, cái mỏ đang định rướn lên cãi chợt chùng lại. Luhan thúc mạnh vào hông cậu em, ra vẻ nhắc nhở rồi anh ngồi xuống cạnh cô gái, hỏi với giọng lo lắng:

- Cô không sao chứ?

Anh nhìn xuống thẻ sinh viên cô gái đang đeo: Im Yoona- Năm I khoa Kinh Tế. Yoona quay sang nhìn Baekhyun, làm lơ Luhan:

- Cậu đỡ mình dậy với, Baekie.

Baekhyun vội đỡ cô đậy. Đến lúc này Yoona mới ngẩng mặt lên nhìn hai anh em Luhan, đáp:

- Tôi không sao, các anh cứ việc đi tiếp.

Sehun nhận ra đây là cô gái ngồi kế mình hôm qua. Anh ngẩn ngơ nhìn cô vội phủi đồ. “Người đâu mà đẹp thế! À không, Oh Sehun, tỉnh lại, mi không thể nào bị cô ta quyến rũ được!”- Sehun nghĩ thầm mà không nhận ra anh mình cũng đang ngẩn tò te nhìn Yoona bước đi. Với con mắt tinh tường, thấu đáo của một người bác sĩ, Luhan nhận ra gương mặt Yoona đang dần tái đi. Bất chợt cô ngã xuống, thở gấp. Cô yếu ớt gọi Baekhyun:

- Baekhyun… thuốc… thuốc…

Baekhyun nhìn thấy bạn mình ngã xuống thì hoảng lắm. Cậu vội tìm lọ thuốc trong cặp Yoona rồi xịt ống thuốc vào miệng cô. Luhan quỳ xuống cạnh Yoona và Baekhyun, hỏi:

- Cô ấy bị làm sao thế?

- Lên cơn hen- Baekhyun đáp gỏn lọn, chẳng thèm nhìn đến Luhan.

Bất chợt Yoona nắm lấy áo Baekhyun, nói:

- Mình…mình…

Rồi ngất lịm đi trong vòng tay Baekhyun. Cậu vội vàng bế Yoona chạy đến phòng y tế. Còn Luhan, anh chạy theo hai người. “Có lẽ do bị quẹt xe bất ngờ quá nên mới thế đây mà!”- Luhan nghĩ. Sehun chưa kịp chạy theo cả ba thì bị bác bảo về chặn lại, nói:

- Cậu kia! Đưa xe vào bãi đáp nhanh lên! Để xe ở đây chướng đường.



Phòng y tế…

Luhan ngồi bên cạnh Yoona. Đã hai tiếng rồi mà cô chưa tỉnh. Anh đâu phải bác sĩ về hô hấp nên chỉ có thể làm vài sơ cứu đơn giản. Baekhyun đã chạy vội lên lớp để học kịp giờ. Luhan ngồi đó, nhìn Yoona, mong đợi cô tỉnh lại. Bỗng dưng, gương mặt đó khiến anh muốn… ngắm. Anh nhìn kĩ từng đường nét trên gương mặt ấy. Đôi chân mày dài, mềm mại. Đôi mắt nhắm nghiền tạo thành một đường vòng cung tuyệt đẹp. Sống mũi cao, thanh. Đôi môi đỏ hồng, khẽ nhếch lên như đang cười. Làn da trắng hồng. Gương mặt cô thật sự khiến Luhan muốn ngắm hoài. Anh rút ra cuốn nhật ký trong cặp mình rồi để vào trong cặp Yoona…

Yoona khẽ mở mắt nhìn quanh bất chợt dừng lại trước Luhan. Anh đang nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt có vẻ nhiều tâm sự lắm. Cô đưa tay đánh nhẹ vào tay Luhan. Tay anh đang lồng vào tay cô. Cái đánh của Yoona tuy nhẹ nhưng đủ để anh giật bắn người. Chẳng là… anh đang suy nghĩ đến một số chuyện. Yoona hỏi, giọng vẫn còn hơi yếu:

- Anh… là ai?

- Tôi là Luhan- Anh mỉm cười- Cô đã khoẻ hơn chưa?

Yoona ngập ngừng:

- Ờ… thì… chuyện thường ngày mà! Chỉ có điều do đã ba năm qua không lên cơn lần nào nên hơi bất ngờ thôi! Tôi bình thường rồi, cảm ơn anh.

Thấy cô định ngồi dậy, Luhan nhanh chóng đứng dậy đỡ cô lên. Anh nói, giọng nửa đùa nửa thật:

- Ngồi lên còn chưa nổi thì làm sao mà nói là khoẻ được đây?

Yoona mỉm cười trước câu nói của anh rồi hỏi tiếp:

- Anh… là học sinh trường này hả?

- Đã từng thôi! Tôi tốt nghiệp ở đây được 4 năm rồi! Tôi học khoa Y- Dược.- Luhan mỉm cười hạnh phúc khi nghĩ về khoảng thời gian học ở đây.

“Woa! Đã đi làm rồi cơ đấy thế mà mình lại ngỡ anh ta bằng tuổi mình chứ! Yoona, mày thật là ngốc quá!” Yoona nghĩ thầm rồi mỉm cười. Luhan hỏi:

- Thế cô học ở đây bao lâu rồi?

- Mới một ngày thôi! Tôi là sinh viên năm Nhất!- Yoona cười.

Cứ thế, cả hai nói chuyện suốt 5 phút…10 phút…1 tiếng và…

“RENG….RENG… RENG…”

Chỉ 5 giây sau, Baekhyun lù lù xuất hiện trước cửa. Nhìn cậu thở hồng hộc mà hai người trong phòng thấy xót. Cậu đến bên cạnh Yoona, hỏi, giọng có chút lo:

- Cậu khoẻ lại rồi chứ?- Rồi liếc sang Luhan- Anh làm gì ở đây?

Yoona vội nói đỡ cho Luhan:

- Anh ấy ở đây chăm sóc mình nãy giờ mà!

Luhan đứng dậy, đưa tay ra:

- Xin chào, tôi là Luhan.

Baekhyun bắt tay anh:

- Byun Baekhyun.

Yoona đứng dậy, giờ cô đã khoẻ hẳn rồi. Cô đeo cặp lên và tạm biệt Luhan:

- Chào anh, mong là có ngày gặp lại.

- Tôi cũng thế! Tạm biệt hai người- Luhan nở nụ cười toả nắng.

Yoona kéo tay bạn thân ra cửa. Luhan đứng lại bên trong, nghĩ thầm:

- Có phải là em đó không, cô bé? Sao mà… nét mặt ấy giống em quá!

Và… “Thình thịch! Thình thịch”- Trái tim anh đã bị lỡ một nhịp khi nhớ lại nụ cười của Yoona khi nói chuyện với anh…
Về Đầu Trang Go down
Móm_Couple
Mod
Mod
Móm_Couple

Tổng số bài gửi : 132
Ca$h : 149
Join date : 29/11/2013
Age : 30
Đến từ : Vùng Đất Móm

[Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world   [Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world EmptyFri Dec 27, 2013 6:13 pm

Chapter 4:

Yoona bước về phòng sau bữa ăn tối cùng gia đình. Cô đã không nói với mẹ chuyện mình đã lên cơn hen lần đầu tiên trong suốt 3 năm qua. Yoona vẫn còn hơi ngợp thở một chút nên cô hít thở có đôi chút nặng nhọc. Baekhyun đã về từ lúc đưa cô về nhà để chuẩn bị bài vở cho ngày mai. Yoona tự nhủ ngày mai sẽ lên mượn vở những người cùng lớp, tiện thể kết bạn luôn. Cô mở cặp ra và vẻ ngạc nhiên, mừng rỡ xuất hiện trên gương mặt cô khi thấy quyển nhật ký thân yêu của mình đã quay về. Mở cuốn sổ ra, một mẩu giấy rớt xuống sàn. Cô nhặt mẩu giấy lên:

“Cho tôi xin lỗi vì đã giữ cuốn nhật ký của cô mà còn mở ra trang đầu. Tôi đã nhìn thấy bức hình lúc nhỏ của cô, tôi xin lỗi

Luhan”

Để lại mẩu giấy kẹp vào quyển nhật ký rồi bỏ lên kệ, Yoona soạn sách vở ra. Mở cuốn vở chép, lại một tờ giấy được gấp làm tư rơi ra khỏi cuốn vở. Cô nhặt lên và mở ra. Đôi mắt nai con mở lớn đầy ngạc nhiên. Trong tờ giấy là bức hình Yoona đang ngủ. Bên dưới, “tác giả” đã kí tên: Luhan. Thông thường cô sẽ rất khó chịu khi có người lén vẽ hay chụp hình mình nhưng không hiểu sao, trên môi Yoona vẽ nên một nụ cười mỉm. Điều cô bất ngờ ở đây không phải là Luhan mà là… cô không nghĩ mình lên tranh sẽ đẹp thế này. “Hehehe! Thì ra nai ta cũng đẹp đấy chứ, đâu thua gì ai”- Yoona cười đắc chí. Gấp tờ giấy lại, cô cất vào học bàn cuối cùng- nơi đen tối nhất, bí mật nhất mà cũng là nơi chẳng ai được mò vào hay biết tới. Nơi đó chứa đựng những bí mật lớn nhất của cô từ nhỏ đến lớn. Cô nhớ lại nụ cười của Luhan khi chào tạm biệt cô, bất giác cô lại mỉm cười…

Luhan bước về nhà trong tâm trạng hơi bất bình thường. Cứ lâu lâu, anh lại cười phì rồi còn lắc đầu. Đã thế lại còn nói chuyện một mình với vẻ mặt vui vui rồi buồn buồn. Cứ như anh đang bị rối loạn cảm xúc ấy. Hành động kì lạ của anh khiến cho em trai yêu dấu đi từ trên lầu xuống, trong miệng còn đang ngậm sữa gần phụt ra ngoài. Sehun bước xuống cầu thang, miệng đã nuốt ngụm sữa, la lớn chọc ghẹo anh trai:

- Đồ nai điên.

Luhan giật mình ngước lên, la lại:

- Đỡ hơn em.

Lúc này Sehun đang đứng trước mặt anh:

- Nai khùng khùng điên điên bất bình thường

Đã thế, anh còn đưa tay lên sờ trán, hỏi một câu:

- Anh có nóng đâu ta? Sao lại thế này?

Luhan không thương tiếc tặng cho cậu em một cái đạp thật mạnh rồi quay lại, nói:

- Em cũng thế nhá, đừng nói anh.

Con nai lè lưỡi vọt lên lầu làm Sehun tẻ chổng kềnh mà chưa ngồi dậy được. Anh nhìn lên hướng Luhan đã đi, tự hỏi với giọng ngây ngô hết chỗ nói:

- Ủa, mình cũng có khùng khùng điên điên giống ảnh hả? Sao mình không biết?

Yoona nằm lăn qua lăn lại trên giường. Cô không tài nào nhắm mắt lại mà ngủ. Yoona nhìn đồng hồ, đã hơn 11h đêm rồi. “Kiểu này thì ngày mai lại ngủ quên mất”- Cô thở dài. Điện thoại cô sáng lên, báo hiệu một tin nhắn. Cô mở nó ra:

“Là tôi Luhan đây! Trang đầu nhật ký của cô đã thấy số điện thoại rồi nên tôi ghi lại. Dù sao… có thêm bạn ở đây cũng tốt ^^. Cô ngủ chưa?”

Từ nhỏ đến giờ cô không thích nhắn tin với số lạ, đặc biệt là người mà cô mới gặp một lần. Thế nhưng, lần này, không biết sao cô đã cho mình một ngoại lệ:

“ Tôi chưa ngủ. Còn anh sao còn thức tới giờ này?”

Điện thoại Yoona sáng lên…

“Uhm! Tôi ngủ không được. Cho tôi xin lỗi chuyện lúc sáng”

“Không sao đâu! Cũng chẳng phải do xe anh mà tôi ngất mà!”

“À, tôi quên hỏi cô một chuyện, cô học chung lớp với em trai tôi đúng không?”

“Em trai anh?”

“Uhm! Oh Sehun á!”



Những tin nhắn của hai người cứ gửi qua gửi lại cho đối phương. Không biết cả hai kiếm đâu ra rất nhiều chủ đề mà nói đến tận 3h sáng…

“Thôi! Tôi ngủ đây! Anh cũng ngủ đi”

“Tôi cũng buồn ngủ rồi! Cô ngủ ngon”

Cả hai chìm vào giấc ngủ. Trong giấc mơ, Luhan lại được gặp cô bé lúc nhỏ. Còn Yoona, cô đã mơ được một giấc mơ đẹp, rất đẹp bên gia đình. Đến giờ, Luhan đã tin chắc cô bé lúc nhỏ anh đã gặp chính là Yoona, Im Yoona…

Sáng hôm sau…

- Unnie, dậy đi!- Seohyun lay nhẹ Yoona.

Yoona ngồi bật dậy, không dám ngủ nướng nữa. Seohyun nói tiếp:

- Anh Baekhyun đang đợi ở dưới á! Anh ấy đã mua đồ ăn sáng cho chị luôn rồi!

Như ngày đầu đi học, Yoona lại phóng nhanh vào nhà vệ sinh rồi tức tốc đánh răng, rửa mặt, thay đồ, chải tóc,… Chỉ sau 5 phút, cô lại bước ra rồi xách cặp với đầy đủ sách vở đã chuẩn bị trước xuống nhà.

Thấy Baekhyun, Yoona chạy ù tới nhìn đồ ăn sáng mà cậu mua cho cô. Đó là món cô thích nhất: kimbap. Cô quàng vai bạn thân:

- Cảm ơn Bacon.

- Không có chi!- Baekhyun cười tít mắt.

Yoona mang giày vào rồi la vọng vào nhà:

- Omma, con đi học đây! Seohyun, đi với mẹ vui nhá!

Có tiếng ở trong vọng ra:

- Mẹ/Em biết rồi!

Yoona cười rồi như mọi ngày của 12 năm nay, cô và Baekhyun khoác tay nhau mà đi, khiến bao cô gái thầm thương trộm nhớ Baekhyun vỡ tim vì tưởng cậu đã có bạn gái.

Sehun bước vào lớp và ngồi ngay chỗ cũ. Anh tự hỏi mình

“Sao lại đến chỗ này ngồi nhỉ?”

Anh định đi nhưng đôi chân anh không nghe lời, vẫn cứ để yên đó. Sehun đành chấp nhận ngồi yên, trong lòng bỗng dưng loé lên chút gì đó vui. À kìa, Yoona đang bước vào lớp và bước lên chỗ ngồi cũ. Cô khó chịu nhìn Sehun trong ¼ giây rồi trở lại bình thường.Yoona lén nhìn Sehun. Hôm nay cậu ta khác quá: đầu tóc gọn gàng, áo sơ mi quần jeans trông rất lịch sử. “Hôm nay đã có chút cải tiến rồi nhở?”. Nàng đâu biết, nhờ ánh mắt kì thị của nàng hôm đầu tiên đi học mà Sehun của chúng ta đã thay đổi đồ đi học như chong chóng, khiến quản gia cũng phải ngạc nhiên cơ mà. Yoona khều khều cô bạn ngồi trên. Cô gái đó quay xuống, đôi mắt ngạc nhiên nhìn Yoona làm cô phải tiếp lời:

- Bạn ơi, bạn có đem vở hôm qua không, cho mình mượn đi!

- Ơ…mình xin lỗi, mình không mang theo!- Cô gái quay lên được 1s thì lại quay xuống- À, mình tên là Miyoung, cứ gọi mình là Fany được rồi!- Fany cười tít mắt

- Mình là Yoona- Yoona mỉm cười nhưng khi Fany quay lên, gương mặt cô buồn rười rượi. Bỗng dưng, cô thấy Sehun xích xích cuốn vở của mình sang cho cô, nói, giọng lạnh tanh:

- Đây này! Cô lấy vở tội mà chép.

Yoona trố mắt nhìn Sehun khiến anh lại càng bối rối. Lúc đẩy cuốn vở qua, tim anh đã đập thình thịch rồi, giờ cảm nhận đôi mắt nai ở cạnh đang nhìn chằm chằm vào mình, tim anh như muốn nhảy ra ngoài.

Sehun’s POV

Oh Sehun ơi là Oh Sehun! Mày bị cái gì vậy hả? Ya, trái tim, đừng có đập như mi muốn nhảy ra ngoài nữa! Coi chừng ta móc mi quăng ra ngoài luôn bây giờ! Ủa, móc mi ra rồi sao ta sống? THÔI ĐI TRÁI TIM MẤT NẾT

End Sehun’s POV

Gương mặt thì điềm tĩnh như thế nhưng trong lòng Sehun đang cuồn cuộn như sóng thần. Yoona đã thôi nhìn anh như con vật lạ, nói nhỏ nhẹ:

- Cảm ơn anh!

Rồi cô lấy bút viết ra mà hí hoáy chép lia lịa. Suốt tiết học hôm đó, Yoona và Sehun không nói với nhau câu nào. Yoona thì không sao, chỉ tội Sehun, trái tim anh chẳng chịu nghe lời mà cứ đập thiệt mạnh suốt 4 tiếng ngồi trên lớp.

Giờ tan học, như thường lệ, vừa ra cửa Yoona đã thấy Baekhyun. Sehun chạy vụt ra ngoài đụng vào Yoona khiến cô gần té. Baekhyun nhìn theo Sehun ngạc nhiên:

- Ơ, đây không phải là người đã quát chúng ta khi xe của Lu gì đó quẹt phải cậu à?

Rồi ánh mắt đó như loé tia lửa điện, tay cậu nắm thật mạnh khiến Yoona phải cầm tay cậu mà kéo đi ngõ khác. Để Baekhyun ở đó chẳng khác nào kí bản án tử hình cho Sehun. Cũng đúng thôi, Baekhyun là đai đen Taekwondo và cậu rất ghét người nào quát vào mặt cậu hay bạn thân của mình. Thôi thì… kéo đi là tốt nhất, tránh tai nạn cho cả hai

Luhan ngồi ở ghế đá chờ Sehun. Anh nhất quyết không để Sehun lái xe một mình nên đã đích thân đưa đi đón về đứa em trai nghịch phá, ngang tàng này. Thấy Yoona và Baekhyun, Luhan la lớn:

- Yoona!

Thấy cô quay lại nhìn, Luhan vẫy vẫy. Yoona cũng cười tươi vẫy theo. Cô nói lớn cho anh nghe:

- Tôi phải về rồi! Hôm nay có việc đột xuất!

Baekhyun chỉ mỉm cười nhẹ nhìn Luhan. Cậu không phải không thích Luhan mà vì bao năm nay, cậu luôn bảo vệ Yoona và cả Seohyun khỏi tay những đứa con trai. Cậu biết con trai không tốt, kể cả cậu. Baekhyun sợ những người con trai đó sẽ làm tổn thương hai đứa con gái mà cậu thân nhất. Cả cậu và Yoona nhìn về phía Luhan đầy ngạc nhiên khi thấy Sehun đang bước đến chỗ anh. Nhớ lại tin nhắn hôm qua, Yoona mỉm cười như đã hiểu ra, còn Baekhyun thì đôi mắt của cậu vẫn mở lớn đầy ngạc nhiên rồi còn đứng như hoá đá khiến cô phải kéo cậu đi ra khỏi cổng. Ra khỏi cổng, Baekhyun như tỉnh lại sau một giấc ngủ, hỏi Yoona đầy ngạc nhiên:

- Yoon à! Hai người đó có quan hệ gì với nhau thế? Sao cứ đi chung. Hay là…

Yoona cốc vào đầu Baekhyun rõ đau khiến cậu nhăn mặt. Cô nói:

- Cậu đừng nghĩ bậy! Hai người họ là anh em đó!

- Sao cậu biết?- Baekhyun còn ngạc nhiên hơn

- Ờ thì… thôi, mình về đi! Hôm nay mẹ với Seohyun đi rồi nên mình nấu cơm đãi cậu!- Yoona né tránh câu hỏi của Baekhyun rồi kéo tay cậu đi tiếp khiến Baekhyun chưa hiểu chuyện gì lại còn ngẩn ngơ hơn. Không phải Yoona không muốn cho Baekhyun biết về chuyện cô và Luhan nhắn tin với nhau mà vì cô sợ Baekhyun không thích việc này. Từ nhỏ đến giờ, những việc Baekhyun không thích Yoona cũng ít khi làm. Chẳng hiểu sao, tình bạn của họ lại thắm thiết đến mức đó…

Trên xe…

- Hôm nay anh có chuyện gì mà vui thế?- Sehun hỏi đầy khó hiểu khi thấy anh mình cứ cười tủm tỉm một mình.

Luhan cười vui vẻ nhìn Sehun:

- Anh nghĩ… anh đã tìm được người con gái mình yêu rồi! Cô bé mà anh gặp hồi nhỏ anh hay kể em nghe đó!

Sehun trố mắt ngạc nhiên. Anh không ngờ Luhan lại có mối tình đơn phương dài đến thế:

- Là ai?

- Im Yoona, bạn cùng lớp em đó!

Sehun đang thắt dây an toàn cũng phải dừng lại. Chợt… tim có gì đó hơi nhói lên…
Về Đầu Trang Go down
Móm_Couple
Mod
Mod
Móm_Couple

Tổng số bài gửi : 132
Ca$h : 149
Join date : 29/11/2013
Age : 30
Đến từ : Vùng Đất Móm

[Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world   [Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world EmptyFri Dec 27, 2013 6:13 pm

Chapter 5

Xin thông báo một tin động trời: Oh Sehun thích Im Yoona. Dù có khó tin cỡ nào thì đó vẫn là sự thật. Nó đã được chứng minh sau một đêm dài Sehun nằm lăn qua lăn lại, phân tích từng ý nghĩ, nhịp tim của mình khi ở cạnh Yoona dù không nói lời nào với cô ấy. Và kết luận sau cùng của Sehun là anh đã bị sét đánh cái rầm vào trái tim từ khi gặp Yoona. Anh chưa bao giờ tin vào tình yêu sét đánh, thế mà giờ anh lại dính luôn đấy! Bây giờ anh phải làm sao? Phải đối xử với Yoona thế nào? Có nên làm bạn với cô ấy? Bao nhiêu câu hỏi hiện lên trong đầu óc ngây thơ, mù mờ hoàn toàn về chuyện yêu đương của Sehun. Nhưng câu hỏi lớn nhất là: Phải đối mặt với Luhan như thế nào? Dù sao, Luhan cũng thích Yoona, từ nhỏ cơ! Sehun có nên nói ra chuyện này cho Luhan, như mọi khi anh có chuyện? Hay là nên giấu nhẹm đi, giữ riêng mình thôi? Sehun không phải loại người bỏ cuộc trước người khác. Một khi anh đã muốn có thứ gì là phải giành lấy nó cho bằng được. Nhưng lần này, đó không phải món đồ chơi, cũng không phải đồ ăn thức uống để mà giành qua giành lại. Đây là người con gái mà cả hai anh em đều thích. Lại thêm 1 tiếng suy nghĩ và lúc 3h sáng, Sehun đã đưa ra một quyết định hết sức khó khăn mà không cần ai góp ý: từ bỏ tình cảm mới chớm nở dành cho Yoona. Không phải vì Sehun nhường gì Luhan mà vì anh tự biết rõ, Luhan tốt hơn anh rất nhiều. Anh, Oh Sehun, chỉ là một đứa con trai lạnh lùng, vô tâm với tất cả mọi người xung quanh, chỉ yêu bản thân mình. Còn Luhan, anh ấy là một thiên thần đúng nghĩa: ấm áp, quan tâm đến mọi người, trên môi luôn nở nụ cười, lúc nào cũng giúp đỡ người khác,… và còn nhiều tính tốt khác mà Sehun không thể nói hết được. Bản tính ích kỷ của Sehun lại đưa ra một quyết định nữa: không ủng hộ Luhan và Yoona đến với nhau. “Ừ, vậy đi, thế thì cả mình cũng không đau khổ gì mấy vì thứ tình yêu ngu ngốc này”- Đến 4h sáng, Sehun đã có thể yên tâm đi ngủ khi đưa ra được kết luận cho chuyện này…

6h sáng…

- Yoona à!!!!!!- Giọng Baekhyun từ đâu vọng lên làm con nai trên giường đang thèm ngủ gần chết cũng phải bật người tỉnh dậy. Yoona gào lên bằng giọng đau khổ:

- Gì đó Baekhyun?

Chưa kịp nghe trả lời thì cô đã thấy cái đầu của Baekhyun thò vào. Cậu cười bằng nụ cười tươi nhất cho ngày mới:

- Dậy thôi!

Nói rồi cậu kéo Yoona ra khỏi giường. Mẹ cô và Seohyun đều đã đi ra ngoại ô thăm dì, đến ngày mai mới về. Yoona hỏi Baekhyun trước khi khuất bóng vào nhà vệ sinh:

- Đến đây có chuyện gì thế?

Baekhyun nháy mắt:

- Đi rồi biết! Mình đợi cậu dưới nhà nhá!- Cậu đi xuống phòng khách.

5 phút sau, Yoona đã ra khỏi nhà vệ sinh. Cô thay đồ rồi xách theo cái giỏ đi cùng Baekhyun. Cậu dắt cô đến một tiệm cháo. Cả hai cùng chén 2 tô cháo to ơi là to một cách ngon lành. Yoona hỏi bằng giọng khó hiểu:

- Hôm nay là Chủ Nhật. Sao cậu lại qua nhà mình? Rồi còn dẫn mình đi ăn nữa?

Baekhyun chỉ đáp lại bằng một nụ cười ma quái. Yoona cũng chẳng biết được cậu đang suy nghĩ gì. Ăn no nê, Baekhyun lại dẫn cô đến công viên trung tâm. Baekhyun cứ như đợi một ai đó làm Yoona không thể chịu được nữa. Cô bực bội hỏi:

- Ya! Buyn Baekhyun! Cậu nói đi, hôm nay có chuyện gì thế?

- Kia kìa!- Vừa nói, Baekhyun vừa chỉ về phía sau Yoona làm cô phải quay cổ 180o nhìn. Đôi mắt cô mở to đầy bất ngờ khi thấy đó là Luhan. Baekhyun vỗ vai cô, giọng tinh nghịch:

- Mình đi trước nhá, hai người đi chơi vui vẻ!

Chưa kịp để cô bạn nói gì, cậu đã nhanh nhảu chạy đi. Yoona bối rối chẳng biết phải làm gì khi Luhan đang tiến đến mỗi ngày một gần. Đứng trước Yoona, Luhan nở nụ cười toả nắng:

- Chào cô! Cho tôi xin lỗi, hôm qua gọi cho cô mà chắc do cô đang ngủ nên không bắt máy. Tôi đã nhờ Baekhyun hẹn cô ra đây!

Nụ cười của Luhan chuyển thành nụ cười hối lỗi. Yoona mỉm cười:

- Không sao đâu! Thế… anh hẹn tôi ra đây có chuyện gì thế?

- À! Chỉ là… tôi muốn mời cô đi chơi thôi! Thế… có phiền không?- Đôi mắt Luhan như quan sát từng thái độ nhỏ của Yoona.

Yoona vờ lấy tay vuốt nhẹ mái tóc, trong đầu thì bối rối không biết phải làm gì. Luhan ngồi xuống chiếc ghế đá đằng sau hai người. Yoona thấy thế cũng ngồi xuống theo. Cô lấy ra cuốn nhật ký ghi ghi chép chép cái gì đó. Tấm hình ở đầu trang rớt ra làm cô bối rối hơn nữa. Yoona có một cái tật khó bỏ: gặp chuyện gì bối rối là lại lấy nhật ký ra ghi ghi chép chép mà sau đó thì không hiểu mình đang làm cái gì. Luhan nhặt tấm hình dưới đất lên, nói:

- Cô hồi nhỏ trông dễ thương thật!

Yoona gãi nhẹ đầu, giọng thật dịu dàng:

- Đây là em gái tôi!

Luhan giương đôi mắt nai nhìn Yoona, giọng run run:

- Đ…Đây là… em gái cô sao?

- Uhm, nó tên là Seohyun. Con bé dễ thương lắm, đã thế còn dịu dàng và xinh đẹp nữa!

Luhan cười nhạt…

Luhan’s POV

Cô bé ấy không phải là Yoona mà là em gái cô ấy sao? Vậy thì… mình cũng phải tìm gặp cô gái ấy mới được!

End Luhan’s POV

Luhan trở lại trạng thái bình thường. Anh nói:

- Hay là… tôi với cô đi uống cà phê đi!

Yoona hưởng ứng nhiệt tình:

- Được đó!

Nói rồi cả hai đi ra khỏi công viên, hoà vào dòng người tấp nập trên đường. Vừa đi, cả hai vừa cùng nhau nói chuyện. Có rất nhiều đề tài để họ nói, chẳng hạn như: trường đại học, nghề nghiệp sau này, cuộc sống sinh viên,… cả những vấn đề thời sự như Obama đắc cử, tranh chấp biển đảo châu Á,… cũng được đưa ra bàn luận nốt. 30 phút sau, cả hai đã ngồi bên trong quán cà phê yêu thích của Luhan khi còn ở hàn quốc: Angel’s coffee. Không khí bên trong quán rất ấm áp và yên tính, khác hẳn với không khí se lạnh, đông đúc náo nhiệt ở bên ngoài. Luhan hỏi:

- Em cô… chắc có lẽ cũng lớn rồi nhỉ?

- Uhm! Năm nay con bé đã học lớp 10 rồi mà!- Yoona trả lời không một chút nghi ngờ- Con bé xinh lắm, đã thế lại hiền dịu nữa nên cả nhà ai cũng thích nó.- Cô nói tiếp, trong đôi mắt trong veo đó có chút buồn buồn.

- Cô có sao không?- Luhan đã nhìn thấy nỗi buồn bên trong đôi mắt ấy, nó khiến anh cảm thấy… hơi xót xa.

- À không!- Yoona lấy lại gương mặt vui vẻ thường ngày- Chỉ là… à thôi! Chúng ta nói chuyện khác đi!

Luhan giương đôi mắt nai ngây thơ vốn có của mình, nói:

- Chỉ là sao? Cô có thể kể tôi nghe không?

Chẳng hiểu sao, cô lại nói ra, chuyện này chỉ có Baekhyun biết rõ nhất:

- À! Vì tôi không được như con bé nên có buồn một chút đó mà! Cho tôi nói đến đây thôi nhé! Coi như bí mật của riêng tôi đi!- Yoona nháy mắt. Luhan cũng không làm khó cô mà lại chuyển đề tài. Yoona bị cuốn vào cuộc nói chuyện lúc nào không hay, mà cô cũng chẳng mảy may tìm cách thoát khỏi sự mê hoặc đấy!

Luhan đưa Yoona đến trước ngõ nhà cô, nói:

- Hôm nay đi uống cà phê với cô tôi vui lắm! Chưa bao giờ tôi được nói những điều mình quan tâm nhiều đến thế này!

Yoona cười nhẹ rồi cúi đầu chào anh:

- Tạm biệt! Anh đi về cẩn thận.

Luhan gật đầu rồi vẫy tay chào cô. Yoona đứng nhìn anh đi cho đến khi anh khuất giữa dòng người đang hối hả về nhà sau giờ làm. Cô bước đi về nhà, trong lòng cảm thấy rất vui. Chưa bao giờ cô có cảm giác vui sướng đến tột độ thế này…

Sehun đi theo sau Yoona. Dù đã quyết tâm quên đi thứ tình cảm này nhưng có lẽ… anh không thể làm được…

Sehun’s POV

Cô và Luhan đã đi chơi rồi cơ đấy! Yoona à, cô là ai mà lại có thể khiến tôi buồn và nhớ đến thế này! Cô có biết Oh Sehun này nhờ cô mà đã dính vào một thứ tình cảm yếu đuối mà cả đời tôi cũng không muốn dính vào không hả? Ừ, là thế đấy, TÔI THÍCH CÔ, IM YOONA!

End Sehun’s POV

Trong lòng đang gào thét dữ dội nhưng bề ngoài Sehun cũng vẫn bước đi theo sau Yoona, chỉ có điều… từng bước chân sao mà nặng quá! Anh phải làm sao? Anh phải làm thế nào? Yoona à, cô có thể nào cho Sehun biết phải làm thế nào thì anh ấy mới thoát khỏi lưới tình mà cô vô tình giăng ra không? Chính cô đấy, Im Yoona, chính cô đã khiến anh ấy thay đổi chỉ sau một đêm, nhờ có ánh mắt khó chịu vào lần đầu tiên nhìn Sehun đấy! Còn Sehun, cho đến khi nào anh mới có thể tìm ra cách để không bị Yoona thu hút đến mức phải đi theo sau cô như thế này? Chuyện đó thì… chỉ có Sehun mới biết. “Ông trời thật biết trêu con người mà!”- Sehun dựa đầu vào tường, nhìn lên trời khi Yoona đã bước vào nhà, nghĩ thầm. Nhưng Sehun đâu biết một chuyện, anh có thể ở cạnh Yoona, vì… Yoona đâu phải người mà Luhan thích, mà là Seohyun, em gái cô ấy cơ!

Luhan mở cửa phòng Sehun. “Đến giờ thằng bé vẫn chưa về sao? Lạ thật!”- Luhan nghĩ thầm. Anh nhẹ bước về phòng mình, không gây ra chút tiếng động. Anh lấy trong túi ra một tấm hình. Đây là tấm hình mà Luhan đã lấy từ cuốn nhật ký của Yoona lúc sáng. “Tôi xin lỗi cô, Yoona!”- Anh tỏ ra hối lỗi trong tâm trí. Cô bé trong tấm hình chính là người mà Luhan tìm kiếm bấy lâu nay. Cô bé ấy đâu ai khác ngoài Seohyun- em gái Yoona. Thế mà anh lại tưởng đó là Yoona cơ! Khi biết được sự thật như thế, bỗng dưng… trái tim Luhan đau nhói. Ừ, thì đau, nhưng người anh thích là Seohyun, anh quả quyết là thế!
Về Đầu Trang Go down
Móm_Couple
Mod
Mod
Móm_Couple

Tổng số bài gửi : 132
Ca$h : 149
Join date : 29/11/2013
Age : 30
Đến từ : Vùng Đất Móm

[Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world   [Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world EmptySun Dec 29, 2013 11:53 am

Chapter 6

Luhan bước sang phòng Sehun. Đèn vẫn sáng nhưng Sehun thì đã ngủ say như chết trên giường. Luhan mỉm cười, định tắt đèn cho em mình ngủ ngon thì nghe Sehun nói mớ:

- Từ bỏ là tốt nhất, đúng không?

Theo sau đó là một tràng cười dài, rồi anh nói tiếp:

- Ừ, từ bỏ đi! Từ bỏ cho nó nhẹ lòng!

Nói rồi Sehun quay vào trong, úp mặt vào gối, im re. Còn Luhan, anh vẫn đứng nhìn em trai một cách khó hiểu, kiểu như “Nó nói cái quái gì mà nhảm thế?”. Anh lắc đầu, tắt đèn rồi chuồn thẳng ra ngoài. Luhan bước về phòng, trong lòng hiện lên dấu chấm hỏi to đùng về lời nói mớ của Sehun. Từ bỏ? Từ bỏ cái gì? Tại sao phải từ bỏ? Câu hỏi cứ liên tục hiện lên trong đầu Luhan, rối như tơ vò. Ngồi trên ghế suy nghĩ một lúc lâu ơi là lâu, cỡ chừng 15 phút hay gì gì đó, anh đưa ra một quyết định mà theo anh thì là “rất khó khăn và to lớn”: leo lên giường, nhắm mắt, trùm mền và… ngủ. Dù sao thì, theo Luhan, có ngồi đó nghĩ thì cũng chẳng làm được gì vì nghĩ có ra đâu, thôi thì… đi ngủ cho đầu óc tỉnh táo rồi nghĩ tiếp.

Yoona không tài nào tập trung vào bài vở trên bàn. Cô khẽ liếc nhìn đồng hồ, đã hơn 11h rồi mà cô vẫn chưa chép xong bài hôm trước. Ngày mai là có tiết này rồi, Yoona mà không trả vở cho Sehun thì chắc là mất uy tín lắm. Đầu óc cô chỉ toàn nghĩ đến Luhan, Luhan và Luhan. Từng nét mặt, cử chỉ, nụ cười của anh vô tình ám ảnh cô khiến cô không thể tập trung vào chuyện khác. Yoona lắc mạnh đầu, cố rũ hình ảnh của Luhan ra khỏi tâm trí. Và cuối cùng, sau thời gian đấu tranh tâm lý dữ dội, ráng ngồi chép bài trong tình trạng cái lưng đang đau, cái vai đang mỏi, vào lúc 12h đêm, nai con đã có thể lên giường đi ngủ. Đầu óc cô bỗng dưng xẹt qua hình ảnh về Sehun…

Yoona’s POV

Cái tên Oh Sehun đó… là thế nào đây? Gương mặt thì đẹp thật đấy, không ai phủ nhận nhưng mà… sao ít nói, lạnh lùng với người khác quá? Bữa giờ vào lớp mà chả thấy hắn làm quen với người nào, cũng chẳng nở nụ cười với ai hết! Thế mà sáng hôm trước lại còn cho mình mượn vở cơ đấy! Xem ra cũng chẳng phải loại người vô tâm như mình nghĩ. Nhưng mà, vô tâm và quan tâm, bên nào mới là con người thật của hắn?

End Yoona’s POV

Sáng hôm sau…

Seohyun đến trường bằng con đường quen thuộc. Trên đường, cô cũng gặp vài người bạn rồi vẫy tay chào, trên môi nở nụ cười ấm áp. Seohyun giật mình, chút nữa thì té khi có một người đứng trước mặt cô, cười. Cô ngẩn ngơ nhìn người lạ một lúc rồi bị kéo về thực tại:

- Cô có phải là Seohyun, em gái của Yoona không?

Seohyun nhẹ gật đầu, trí óc còn đang cố phân tích xem người đứng trước mặt cô có phải thiên thần không mà sao đẹp thế. Người đó chìa tay ra, trên môi vẫn giữ nụ cười:

- Tôi là Luhan, bạn của Yoona. Rất vui được gặp cô.

Seohyun bắt tay Luhan, trong lòng vẫn còn chút gì đó hơi xa lạ mà không hề nhận ra đó là người mà cô thầm thương trộm nhớ từ hồi mới 6 tuổi. Luhan tiếp lời:

- À! Quên mất chuyện chính chứ!- Anh đưa hai tấm thiệp ra- Tôi muốn mời hai chị em cô đến bữa tiệc tối nay của gia đình tôi!

Seohyun ngạc nhiên nhìn Luhan:

- Tại sao chúng tôi lại được mời? Chúng tôi… có phải bạn bè thân thiết gì với anh đâu!

- Uh thì… không- Luhan gãi đầu tỏ vẻ bối rối- Nhưng chị cô lại là người bạn đầu tiên của tôi ở Hàn Quốc từ khi tôi trở về đây. Với lại, cô ấy cũng là người bạn mà tôi quý, nên tôi muốn mời.

Seohyun hỏi tiếp, giọng vẫn chưa hết ngạc nhiên:

- Thế sao anh mời tôi?

- Vì… tôi thấy Yoona rất thương cô, nếu không mời cô, cô ấy giận tôi mất!- Luhan nói dối, lý do thật thì… có anh mới biết.

Nói rồi anh mỉm cười thay lời tạm biệt rồi chạy đến chiếc xe của mình, phóng đi. Seohyun cất hai tấm thiệp vào trong cặp rồi lại tung tăng đến trường. Còn Luhan, anh đang đậu ở đầu con đường, quan sát Seohyun. Đợi khi cô khuất bóng, anh nở một nụ cười:

- Seohyun à… anh nhớ em lắm!

Yoona ngồi ở góc lớp như mọi ngày. Fany cũng vừa bước vào lớp cùng đám bạn của cô và đang tập trung ở chỗ một cô bạn. Cô vẫy tay cho Yoona sang đây. Thấy lớp cũng vắng, mình cũng không có bạn, Yoona bước sang, trên môi nở nụ cười. Fany giới thiệu:

- Đây là Yoona, ngồi sau mình đó!

- Woa! Cậu dễ thương thật đấy!- Một cô bạn trong nhóm lên tiếng- Mình là Yuri!- Cô bạn mỉm cười.

- Mình là Sonkyu, gọi mình là Sunny được rồi!- Cô gái đứng bên cạnh Yoona cười tít mắt, nói.

Yoona nở nụ cười như chào mọi người khi chuông reng vào lớp. Cô nhìn chỗ của mình thì thấy Sehun đang ngồi đó, gương mặt vẫn trầm lặng, lạnh lùng như mọi ngày và cũng như thường lệ, các cô gái trong lớp phải nói là cứ xuýt xoa nhìn anh. Yoona bước đến chỗ mình và ngồi xuống, lấy cuốn vở ra, đưa qua bàn Sehun:

- Tôi trả cuốn vở cho anh đây, cảm ơn nhiều!

Sehun chẳng thèm đáp lại lời Yoona mà hỏi:

- Cô cũng chơi với đám hotgirl đấy à?

- Thế thì sao?- Yoona đáp lại bằng một câu hỏi.

- Thì cô cũng như bọn họ: điệu, yêu đương,… và những thứ khác của hotgirl- Sehun tiếp tục. Điều này cứ như sỉ nhục Yoona làm cô la lớn:

- Nè, Sehun! Tôi với anh gặp nhau mới 1 tuần thôi, anh đừng nghĩ anh biết hết về tôi như thế! Hôm nay là lần đầu tiên tôi gặp bọn họ và bây giờ, họ là bạn tôi nên đừng trách tôi không nặng tay với anh.

Fany ngồi ở trên nghe hết tất cả. Cô đứng dậy đi xuống bàn Sehun, nhẹ nắm tay Yoona, mong cho cô bớt cơn giận rồi quay sang Sehun, nói:

- Oh Sehun, chuyện gì của cấp 3 thì hãy cho nó qua đi, đừng đeo cái neo từ quá khứ đến hiện tại nữa! Đúng, chúng tôi có lỗi với cậu nhưng mong anh đừng quá xúc phạm chúng tôi như thế! Chuyện đó xảy ra không ai mong muốn, chúng tôi cũng không ngờ cậu ấy có thể làm chuyện đó- Nói rồi Fany đi lên bàn mình, ngồi phịch xuống, một giọt nước mắt khẽ lăn từ đôi mắt biết cười luôn toả sáng…

Yoona bực bội ngồi xuống. Nếu không có Fany ngăn cản, chắc có lẽ cô sẽ còn xổ ra những lời lẽ không hay nữa. Nhưng Yoona đâu biết, Sehun làm thế, không phải vì cái neo quá khứ mà là vì… cô. Anh lại đưa ra một cách khác để dập tắt tình cảm đang lớn lên rất nhanh trong lòng anh: cố tình đẩy Yoona ra xa khỏi anh, làm cô ghét anh hết mức có thể. Điều đó có thể làm Sehun rất đau lòng nhưng anh đành chịu bởi vì… cô không dành cho anh. Còn Yoona, trong lòng cô giờ đây đang rất ghét Sehun. Anh đã xúc phạm đến cô, đến những người con gái khác. Cô rất ghét điều đó. Nhưng đồng thời, Yoona cũng rất hay cảm động vì những chuyện nhỏ nhặt và… Sehun đã cho cô mượn vở. Hành động ấy dù nhỏ, có thể là vô nghĩa với anh nhưng lại rất có ý nghĩa với cô. Vì với hành động ấy, Yoona đã hoàn toàn tin rằng Sehun không phải như bề ngoài nhưng đó chỉ là cho đến 5 phút trước, còn bây giờ thì…

Suốt giờ học đó, trong 240 phút, hai người ngồi bên nhau nhưng không nói câu nào. Người thì lòng nặng trĩu vì tình yêu sét đánh, người thì không biết phải đối xử với đối phương thế nào, nên làm bạn hay là không…

Như thường lệ, Luhan ngồi đợi Sehun ở ghế đá trong sân trường. Hôm nay, Baekhyun được tan học sớm nên định sẽ về nhà Yoona phụ mẹ cô nấu cơm. Thấy Luhan, Baekhyun chợt dừng lại. Luhan nhìn quanh quất thì thấy Baekhyun đang nhìn mình, liền vẫy tay ra hiệu cho cậu đến. Baekhyun miễn cưỡng bước đến chỗ Luhan rồi ngồi xuống. Cậu nói:

- Có chuyện gì? Đừng bao giờ nhờ tôi cái chuyện như hôm qua? Tôi hôm đó tôi đã phải nghe một tràng la hét bằng tiếng nai rồi!- Baekhyun rùng mình.

Luhan cười:

- Tôi xin lỗi cậu nhưng… cũng cảm ơn cậu vì đã giúp tôi- Anh đưa cho Baekhyun một lon nước.

Baekhyun cười nhẹ. Rồi cả hai ngồi, làm việc riêng của nhau, chẳng ai động ai lời nào. Tiếng chuông vang lên. Baekhyun dọn lại đống sách mà cậu lấy ra rồi ngồi đợi Yoona. Chừng 5 phút sau, cậu đã thấy cô đang đi thong thả trên con đường dốc. Baekhyun chạy ra làm Yoona bất ngờ nhưng cũng mừng rỡ. Cả hai lại khoác tay nhau đi về nhà. Sehun bước đến chỗ Luhan, cười nhẹ một cái cho anh trai khỏi nghi ngờ rồi cả hai cùng ra nhà xe, lái xe về nhà. Khi chiếc xe của Luhan lái ngang qua Yoona và Baekhyun, bất giác Luhan quay lại nhìn phía sau. Anh cũng chẳng biết vì sao mình lại làm thế mà chỉ biết… anh muốn nhìn cô. Hành động đó của anh đã lọt vào mắt Sehun. Nhìn thấy ánh mắt của Luhan nhìn Yoona, Sehun bỗng cảm thấy hối tiếc. Sao anh lại không thể nhìn Yoona bằng ánh mắt đó, dù cả anh và Luhan cùng thích cô? Sao sáng nay anh lại tỏ ra cộc cằn, hạ thấp cô xuống ngang hàng với những cô hotgirl mà anh cho là suốt ngày quấn lấy đàn ông? Tại sao anh không thể mở lời với Yoona trong khi Luhan có thể nói chuyện với cô cả ngày từ ngoài đường cho đến lúc vào quán cà phê mà vẫn không ngừng? Bao nhiêu câu hỏi đó đủ làm anh thấy mình thật không xứng với cô gái đó- cô gái đã cho anh biết vẻ đẹp trong sáng, ngây thơ vẫn còn đây, cô gái đã cho anh biết tình yêu sét đánh là gì, cô gái đã cho anh biết làm tổn thương người con gái mình thương là như thế nào,… và còn nhiều thứ mà Yoona đã mang đến cho anh, lần đầu tiên trong cuộc đời…

Tối hôm đó…

Luhan lấy ra bộ vest được đặt từ bên Ý. Bộ vest màu đen, Viền áo được may bằng lụa. Áo sơ mi bên trong cũng màu đen duy chỉ có cà vạt là màu trắng. Khoác bộ đồ vào, trông anh chẳng khác nào một quý ông trẻ tuổi lịch lãm nhưng cũng đầy bí ẩn. Ở phòng bên cạnh, Sehun cũng đang mặc bộ đồ của mình. Bộ đồ của anh màu trắng, riêng chiếc cà vạt lại màu đen. Trông anh như một vị hoàng tử bước ra từ truyện tranh nhưng gương mặt anh vẫn thế, vẫn trầm tĩnh và lạnh băng, như mọi ngày.

Nhà Yoona…

“Cốc! Cốc! Cốc”- có tiếng gõ cửa làm Yoona giật mình. Cô nhanh bước đến mở cửa. Seohyun nghe tiếng cũng đi xuống lầu. Đứng trước cửa là người giao bưu kiện. Người đó đưa cho Yoona hai chiếc túi lớn, nói:

- Đây là bưu kiện do cậu Luhan gửi tới. Cậu ấy còn nhắn là mong cô đến dự bữa tiệc.

- Bữa tiệc?- Yoona nhìn người giao hàng khó hiểu trước khi người đó vội chạy đi. Cầm hai bộ đồ trên tay, cô đóng cửa lại. Mẹ hai người vẫn chưa về, còn Seohyun về trước vì còn phải đi học nên nhà chỉ còn hai chị em. Seohyun chạy lên phòng lấy hai tấm thiệp rồi chạy xuống, đưa cho Yoona:

- Hồi sáng có người tên Luhan đến trường đưa em hai tấm thiệp này. Anh ta bảo chị là bạn anh ta rồi anh ta muốn mời hai chị em mình đến bữa tiệc của gia đình.

Điện thoại Yoona sáng lên, là tin nhắn của Luhan:

“ Tôi đang đợi cô. Mau đến đây đi!”
Về Đầu Trang Go down
Móm_Couple
Mod
Mod
Móm_Couple

Tổng số bài gửi : 132
Ca$h : 149
Join date : 29/11/2013
Age : 30
Đến từ : Vùng Đất Móm

[Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world   [Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world EmptySun Dec 29, 2013 11:53 am

Chapter 7

Sehun lấy cho mình một ly rượu vang rồi lặng lẽ đi ra ngoài vườn. Cơn gió mát lạnh, dịu dàng thổi qua người anh, khiến anh có cảm giác thật dễ chịu, nhẹ nhõm. Luhan đứng ở ngoài cửa, vừa tiếp khách, vừa nhìn ra ngoài cổng như trông chờ một ai đó. Các bạn cũ của anh cũng đã đến gần một nửa, thế mà… Luhan vẫn chưa thấy bóng dáng hai chị em Yoona đâu. Anh đi ra vườn, gọi Sehun:

- Sehun à!

Sehun ngoái đầu lại nhìn anh trai với hai dấu chấm hỏi trong mắt. Luhan nở nụ cười:

- Em lái xe sang đây với anh đi!

- Sang đâu?- Sehun hỏi lại khi Luhan bước đến cạnh anh.

- Đến nhà của Yoona!- Luhan vẫn cười.

Trong lòng Sehun hơi có gì đó thắt lại. Anh đâu muốn gặp Yoona. Gặp cô chỉ làm anh thêm thích cô mà thôi. Nhưng trái tim chưa bao giờ chịu nghe theo lý trí mà còn bắt lý trí làm theo mình. Bất giác, anh gật đầu…



Nhà YoonSeo…

- Unnie, đánh mascara vào này!- Seohyun vừa nói vừa dí cây mascara trước mặt cô chị

- Unnie không thích! Em đánh đi!- Yoona chu môi đánh một lớp son bóng rồi kẹp tóc mái lên.

Seohyun đánh phấn hồng lên hai gò má rồi cũng đánh một lớp son màu cam nhạt. Hai chị em đã mặc hai chiếc váy do Luhan gửi tới. Yoona được Luhan chọn cho một bộ váy màu đỏ lệch vai, chân váy dài ngang gối. Còn Seohyun lại mặc một chiếc váy màu trắng, hai cánh tay phồng lên, ở thân áo được in những nét hoạ tiết chìm to bản. Nhìn hai cô như hai nàng tiểu thư đài các nào đó đang xúng xính trong bộ váy dự tiệc. Cả hai bước xuống nhà tìm cho mình một đôi giày cao gót. Seohyun có những 3 đôi giày cao gót còn Yoona thì… một đôi cũng không có. Thấy chị mình đang lúng túng tìm giày, Seohyun đưa cho cô một đôi giày màu đỏ, rất hợp với chiếc váy Yoona đang mặc:

- Đây nè! Unnie mang đi! Em chọn được đôi giày của mình rồi!- Seohyun giơ đôi giày của mình ra trước mặt Yoona

Yoona cười tươi:

- Cảm ơn em gái!

Cả hai bước ra khỏi nhà thì thấy hai chiếc xe đang đậu ngay đằng trước. Từ trong chiếc xe màu trắng, Luhan bước ra, trên môi nở nụ cười nhìn hai chị em. Anh bước đến, nói với Yoona:

- Hôm nay… để tôi chở Seohyun nhá!

- Thế còn tôi?- Yoona chỉ vào mình.

Luhan đưa tay về phía chiếc xe màu đen đang đậu ngay trước:

- Sehun sẽ chở cô đi! Thằng bé chở cũng rất an toàn nên cô đừng lo.

Thấy Luhan muốn đưa Seohyun đi, trong lòng Yoona có chút buồn vu vơ nhưng cô nhanh chóng lấy lại nụ cười. Cô còn đẩy Seohyun sang cho Luhan:

- Trăm sự nhờ anh đấy Luhan!

- Unnie làm như em đi lấy chồng á!- Seohyun cúi gằm xuống, ngượng ngùng. Nét ngượng ngung đó khiến Luhan bật cười.

- Thôi được rồi! Em không lấy chồng được chưa! Đi giùm tôi cái đi cô!- Nói rồi Yoona bước ra xe của Sehun. Từ khi nào anh đã bước ra khỏi xe, đứng nhìn cô.

Sehun’s POV

Woa! Không ngờ cô ấy lại có thể đẹp đến thế này! Đâu thua gì mấy cô hotgirl đâu nhỉ! Yoona à, hôm nay cô đẹp lắm!

End Sehun’s POV

Luhan lịch sự mở cửa cho Seohyun bước vào. Lát sau, chiếc xe đã phóng đi. Ngoài đường vắng hoe, chỉ còn lại Yoona và Sehun. Sehun mở lời một cách cứng nhắc:

- Đi… được chưa?

Yoona gật nhẹ đầu. Cô vẫn còn giận anh chuyện lúc sáng. Cả hai bước lên xe, vẫn không nói tiếng nào. Radio trên xe lại cất lên tiếng piano du dương của “Kiss The Rain” làm không khí hai người lại thêm ngượng ngùng hơn. Sehun cố tình đi thật chậm, tay nắm chặt vô lăng. Yoona chỉ lặng nhìn ra cửa phía bên ngoài, trong lòng lại nghĩ đến Luhan…

Yoona’s POV

Luhan à, tại sao… tôi lại… như thế này?

End Yoona’s POV

Trong lúc Yoona còn say sưa ngắm nhìn phố phường Seoul nhộn nhịp vào buổi tối, ánh mắt Sehun cứ liên tục hướng về phía cô. Anh cứ nhìn cô, rồi lại giữ cho đầu mình nhìn về phía trước. Rồi lại nhìn sang cô. Cứ thế, anh cứ chống cự với bản thân như thế. Lý trí thì ráng giữ đầu anh thẳng, mắt nhìn về phía trước. Trái tim thì cứ quặc ngược đầu anh sang phía Yoona, đôi mắt dính chặt lên cô.

Sehun’s POV

Ya! Hai mi ngưng đi cho ta được không? Chủ nhân của hai mi là ta đây, Oh Sehun đây! Sao cứ thích chống trả nhau rồi làm ta khó chịu thế này cơ chứ!

End Sehun’s POV

Bầu không khí trên xe vẫn cứ như thế. Cả hai im lặng, chỉ có tiếng radio phát lên, phá vỡ sự im lặng nặng nề ấy. Yoona thì cứ liên tục nghĩ về Luhan, dù rằng cô không muốn như thế…

Trên xe LuHyun…

Sau 10 phút im lặng, cuối cùng thì Luhan đã lên tiếng:

- Seohyun này!

- Dạ?- Seohyun quay sang nhìn Luhan.

- Hồi nhỏ… cô có từng đi lạc chưa?

- Uhmmmmm….- Seohyun suy nghĩ- Có, 1 lần. Và có một người đã giúp tôi tìm lại được bố mẹ- Cô mỉm cười khi nhớ về mảnh ký ức hạnh phúc trong vô số mảnh khác.

- Là ai thế?

Seohyun hồi tưởng lại quá khứ:

- Đó là một người con trai, anh ấy lớn hơn tôi vài tuổi. Khi ấy tôi đã 6 tuổi rồi nên chắc anh ấy cũng đã 9 10 tuổi gì đó!

- Cô có vẻ nhớ rất kĩ về người con trai đó nhỉ?- Luhan bật cười.

- Tất nhiên rồi! Tôi thích anh ấy mà! Ôi, thôi chết…- Seohyun lấy tay che miệng, cô đã lỡ phun ra bí mật lớn nhất của mình.

Trong lòng Luhan như có tia sáng. Anh ngập ngừng hỏi tiếp:

- Cô… nghĩ sao nếu anh ấy đã trở về và cũng thích cô?

Seohyun trố mắt ngạc nhiên nhìn Luhan:

- Anh biết anh ấy à?

Chiếc xe đang từ từ dừng bánh trước cửa biệt thự nhà Luhan:

- Là anh đây, Seohyun! Chính anh là người đã giúp em vào ngày ấy đây!- Anh mỉm cười.

Seohyun mở lớn đôi mắt nhìn người đối diện. Cô nhìn kĩ lại gương mặt của anh rồi nhớ lại khuôn mặt trong quá khứ. Đôi mắt đó, cái miệng đó,… tất cả đều rất giống. Seohyun đưa tay lên chỉ thẳng vào mặt Luhan:

- Anh…

Luhan cầm lấy tay cô một cách bất ngờ khiến đôi mắt vốn đang to của cô trở nên to hơn:

- Seohyun à, anh thích em!

Nói rồi anh ôm chầm lấy cô. Bao nhiêu hành động bất ngờ, dồn dập khiến Seohyun cảm thấy thật nghẹt thở nhưng mà… cô cũng vui mừng. Cô đã mong gặp lại anh biết bao nhiêu. Anh cũng như cô, cũng muốn ôm chầm lấy người con gái này suốt mười mấy năm qua. Chiếc xe của Sehun đã dừng lại đằng sau. Yoona nheo mắt nhìn lên chiếc xe phía trên. Hình như… Seohyun và Luhan đang ôm nhau thì phải? Sehun ngỡ ngàng nhìn lên và cảnh tượng đó đập vào mắt hai người. Yoona run rẩy mở cửa xe, đôi chân bước xuống không vững. Còn Sehun, anh mau chóng định thần lại rồi cũng bước xuống, đi theo Yoona. Từng bước chân Yoona như mang theo một tảng đá khiến chúng trở nên nặng nề. Lồng ngực cô như đang bị bóp chặt lại. Tại sao cô lại có cảm giác này cơ chứ? Cô đâu hề có tình cảm gì riêng tư với Luhan. Thế tại sao… cô lại cảm thấy đau thế này? Sehun cứ chậm rãi đi theo sau cô, lòng chua xót khi thấy từng bước chân như lếch đi của cô

Sehun’s POV

Yoona à, cô bị làm sao thế? Sao từng bước chân của cô nó nặng nề thế? Tôi xin cô đấy, Im Yoona, đừng khiến tôi phải mềm lòng mà thích cô mãi như thế nữa được không!

End Sehun’s POV

Dòng suy nghĩ của Sehun bị cắt ngang khi Yoona bất chợt ngã quỵ xuống. Cùng lúc đó, Luhan và Seohyun cũng đang nắm tay nhau mà đi ngang. Seohyun nhìn xuống chỗ chị mình, giọng ngạc nhiên:

- Unnie à! Unnie sao thế?
- Unnie không sao đâu! Em vào trước đi rồi unnie vào!- Yoona nở nụ cười tươi nhất có thể để trấn an em gái. Còn Luhan, đầu óc anh như đang quay cuồng. Vừa mới nhận lại người yêu, anh lại cảm thấy thương tiếc khi thấy người con gái kia đang quỵ xuống. Sehun bước đến, đỡ Yoona dậy rồi ném một cái nhìn căm ghét cho Luhan và đưa Yoona vào nhà. Luhan và Seohyun vẫn nắm tay nhau, chầm chậm đi vào. Môi Luhan đang cười, cười cho niềm hạnh phúc mới của mình thế nhưng… niềm vui ấy không trọn vẹn vì điều gì đó, có lẽ… vì Yoona chăng?

Sehun đưa Yoona ra vườn- đúng ngay nơi anh đứng lúc nãy. Gió lúc này vẫn thổi đều đều, nhẹ nhẹ, làm cho tâm trạng của bất kì ai trở nên thoải mái lạ thường. Đỡ Yoona ngồi xuống ghế đá, Sehun nhanh chân đi lấy nước cho cô. Yoona vuốt vuốt cổ, thở nặng nhọc. Cô bị làm sao thế này? Đây không phải lên cơn suyễn? Cảm giác này đâu có giống? Sehun chạy ra ngoài, đưa nhanh cho cô chai nước:

- Này! Uống đi!

Yoona chộp lấy chai nước, tu ừng ực. Lúc này, chỉ có nước mới làm dịu lại lửa trong lòng Yoona. Nó đang thiêu rụi cô, từng chút một. Trái tim cô đang bị bỏng, nó nóng lên nhưng không thể nào làm nguội. 1 giây rồi 2 giây và sau 3 giây, giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống và thật tình cờ, giọt nước mắt ấy lại rơi ngay tay Sehun khiến anh giật mình nhìn lại. Thì ra, anh đang nắm tay cô. Nhưng Yoona không để ý đến điều đó nữa, không để ý đến bất kì điều gì, kể cả Sehun. Xung quanh đây không còn ai, thôi thì… cô khóc cho đã đi để rồi… cất lại Luhan vào trong kí ức, một mảnh ký ức đẹp, trong sáng trong vô số những mảnh ký ức khác, vô cùng đen tối vì những giấc mơ của cô và cả… tuổi thơ của cô…

Yoona’s POV

Luhan và Seohyun… hai người họ… thích nhau nhanh đến vậy sao? Đúng là tình yêu sét đánh thật rồi! Nhìn hai người ấy cũng đẹp đôi đấy chứ! Em gái mình cũng đã biết yêu rồi cơ đấy! ^^ Mong cho con bé hạnh phúc

End Yoona’s POV

Ngay cả trong suy nghĩ của mình, Yoona cũng chưa từng để ý đến bản thân và tình cảm của mình khiến trái tim phải chịu đựng. Trái tim Yoona… nó đã rung động vì người nào đó đầu tiên trong đời từ lúc nào… cô không biết. Chỉ biết là nó đang trừng phạt cô, vì sự vô tâm của cô, vì sự vô cảm trước chính bản thân mình của cô. Gần 20 năm sống trên đời này, Yoona chưa từng một lần nghĩ về mình. Cô chỉ nghĩ về Seohyun, về mẹ, về bạn bè, về Baekhyun,… và nhiều điều khác nhưng chưa từng nghĩ một lần cho bản thân trong đời một cách nghiêm túc. Và bây giờ, một trái tim đã chịu hết tất cả, chịu cả sự vô tâm của chính chủ nó đang trừng phạt lại Yoona. Những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống. Nó rơi vì bao nhiêu chất chứa đau khổ trong suốt thời gian qua. Sehun muốn ôm chầm lấy Yoona, vỗ về an ủi. Nhưng anh cố ngăn mình lại, không cho phép bản thân làm điều đó. Nhưng rồi… chính anh cũng không kềm lòng được nữa. Sehun ôm lấy Yoona, vỗ nhè nhẹ như an ủi:

- Đừng khóc nữa, Yoona! Tôi xin cô đấy!

Nước mắt cô rơi ướt vai áo anh:

- Tôi… kh… không… biết!- Yoona nấc lên và Sehun lại cho cô thêm một miếng nước.

- Thôi đừng buồn nữa! Đau khổ hay bất kì điều gì rồi cũng sẽ qua, hãy cười như mỗi ngày cô đều cười khi nhìn Baekhyun ấy!- Chính Sehun cũng không hiểu mình đang nói gì.

- Trái tim tôi nhức nhối lắm!- Yoona đập mạnh vào ngực mình khiến Sehun phải lấy tay cầm chặt lại, ngăn cho cô không làm tổn thương bản thân:

- Rồi nó cũng sẽ qua thôi!- “Sao cô không để ý đến tôi đây này! Tôi cũng đang đau lòng lắm đấy, đau hơn cô đấy!”- Sehun nghĩ thầm rồi lại nói ra câu khác:

- Cô… có muốn đi với tôi ra chỗ này không?

Yoona ngước nhìn lên, đôi mắt vẫn còn đọng nước:

- Đi đâu?

Sehun vô thức nắm tay Yoona, kéo đi. Yoona cũng chẳng buồn chống cự. Anh đưa cô lên sân thượng phòng anh theo lối bí mật từ vườn. Sehun nắm tay cô thật chặt như sợ khi buông ra, cô sẽ rơi mất. Lên đến nơi, anh mỉm cười nhìn cô:

- Ở đây, cô muốn làm gì thì làm. Cứ khóc đi, cứ cười đi, la hét thoải mái.

Yoona ái ngại nhìn Sehun làm anh quay đi chỗ khác:

- Tôi… không quan tâm đâu!

- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!! – Yoona hét thật lớn làm Sehun bịt tai lại. Khi Yoona quay lại, Sehun đã nhìn thấy một nụ cười trên môi:

- Thật là thoải mái! - Cô vẫy tay- Anh đến đây đi!

Sehun bước đến, đứng cạnh Yoona mà hét:

- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA

Cả hai cứ đứng đó, la hét thoả thích rồi lại cười. Lần đầu tiên trong đời, Sehun cảm thấy hạnh phúc như thế này bên cạnh một người con gái. Và Oh Sehun đã thừa nhận, anh đã thất bại trong việc đấu tranh chống lại tình yêu với Yoona. Thôi thì… cứ để nó lớn lên đi, điều đó có lẽ… sẽ thoải mái hơn nhiều!
Về Đầu Trang Go down
Móm_Couple
Mod
Mod
Móm_Couple

Tổng số bài gửi : 132
Ca$h : 149
Join date : 29/11/2013
Age : 30
Đến từ : Vùng Đất Móm

[Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world   [Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world EmptySun Dec 29, 2013 11:54 am

Chapter 8

Sehun cùng Yoona bước trên con ngõ vắng. Giờ này, đường phố vắng hoe, chỉ còn tiếng lá vàng trên đất xào xạc bay dưới đất. Yoona đi nhanh đến trước cửa nhà khi thấy Seohyun và Luhan đang đứng ngoài đó:

- Seohyun à!

Seohyun nhìn lên hướng có tiếng gọi mình thì thấy chị cô đang chạy đến. Yoona ôm lấy vai cô, xoa xoa:

- Sao lại đứng ngoài này? Trời trở lạnh rồi đấy!

- À… em đứng nói chuyện với Luhan oppa một chút.- Seohyun bối rối.

- Oppa? Seohyun à, từ trước tới nay em có gọi ai là oppa ngoại trừ Baekhyun đâu!- Yoona tỏ ý ngờ vực.

- Thực ra…- Luhan lúc này mới lên tiếng- Tôi và Seohyun đã chính thức hẹn hò

- Sao?- Thật tình cờ, Sehun và Yoona cùng thốt lên.

Seohyun cười ngượng ngùng:

- Chuyện này… em chưa từng nói với ai, kể cả unnie. Thực ra… lý do em không có bạn trai trong suốt mấy năm học này là bởi vì… em đã thích anh ấy kể từ cái ngày mà em đi lạc trong công viên hồi nhỏ ấy! Anh ấy là người đã đưa em về với ba mẹ…

- Còn tôi thì cũng đã thầm thích cô ấy từ ngày hôm đó!- Luhan trìu mến nhìn Seohyun mà không để ý đến thái độ của Yoona đang có sự thay đổi. Giọng cô run run như đang kiềm chế điều gì:

- T… Tôi v… vào nhà… đây!- Cô đẩy nhanh cửa bước vào nhà làm Luhan và Seohyun ngạc nhiên. Sehun vội vàng đi theo sau Yoona thì bị Luhan cầm tay lại, hỏi:

- Cô ấy bị làm sao thế?

- Không có gì! Yoona chỉ hơi mệt thôi!- Sehun gỡ tay Luhan ra nhưng anh trai anh lại cầm chặt hơn.

- Tại sao… em lại lo cho cô ấy đến thế?- Luhan cười khẩy- Em biết quan tâm người khác từ lúc nào vậy, anh không hề biết đấy!

Sehun không nói gì, giựt tay mình ra khỏi tay Luhan một cách thô bạo rồi chạy vào trong. Seohyun thấy lo cho chị mình quá nên đành nói với Luhan:

- Thôi! Em vào nhà đây! Anh cũng về sớm đi!

- Anh về thì lấy ai chở Sehun về?- Nói rồi Luhan đẩy Seohyun vào trong.
Sehun ngồi bên cạnh Yoona chợt quay lại khi nghe tiếng người:

- Hai người… làm gì ở đây?

Luhan đáp:

- Anh ở đây để chở em về. Theo anh thấy thì… em không mang theo xe rồi!- Nói rồi anh đến bên cạnh Yoona, không thèm đoái hoài tới Seohyun - Cô không sao chứ, Yoona?

Lần đầu tiên từ ngày gặp nhau, Yoona đã không thèm nhìn gì tới anh. Cô quay sang Sehun:

- Anh về đi! Đưa tôi về nhà mà còn đi bộ thì chắc anh mệt lắm!

Sehun nhìn Yoona lo lắng và anh nhận lại một cái nhìn trấn an. Sehun đứng dậy nói với Seohyun:

- Cô ra ngoài này với tôi một lát được không?

Seohyun ngạc nhiên quay sang hỏi ý kiến Luhan. Thật bất ngờ khi cô không hỏi chị mình:

- Oppa…

- Em đi đi, không sao đâu!- Luhan nở nụ cười. Lời nói của anh nghe như đó là điều hiển nhiên nhưng lại khiến Seohyun ngạc nhiên.

Seohyun đành quay mắt đi ra ngoài với Sehun. Ở ngoài kia, hai người nói chuyện gì, chúng ta tạm không ngó qua. Ở trong nhà thì…

Yoona lên tiếng hỏi, trong giọng nói trong veo vui vẻ ngày thường có gì đó… hơi lạnh lùng nhưng man mác buồn:

- Anh ở đây làm gì?

- Cô là bạn tôi. Tôi là bác sĩ. Tôi khám bệnh cho cô không được à?- Luhan đáp lại. Tay anh định sờ trán cô xem thì…

- Tôi không cần anh giúp. Anh đi giùm tôi!- Yoona từ chối thẳng thừng, gạt tay Luhan ra rồi đứng dậy đi lên lầu.

- Cô bị làm sao thế? Chuyện tôi hẹn hò với Seohyun khiến cô không vui à? Sao cô lại đối xử như thế với tôi? Nó không giống với Yoona mà tôi biết.

Nước mắt đã đọng ngay khoé mi nhưng Yoona vẫn ráng kìm lại mà quay lại nhìn Luhan, nói:

- Tôi có thế nào, có đối xử với ai như thế nào thì cũng không liên quan đến anh. Đừng tỏ vẻ anh là một người ấm áp và nhân từ. Tôi không cần sự thương hại đó từ anh…

- Tôi thương hại cô lúc nào? Tôi coi cô là bạn, tôi mới hỏi han cô, muốn khám bệnh cho cô. Tại sao cô lại nói tôi thương hại cô?

Nước mắt đã không kìm nổi nữa. Trước mặt Luhan bây giờ là một Yoona đầy đau thương, nước mắt:

- Anh tiếp cận tôi vì cái gì, không lẽ tôi không biết? Dù cho khi tôi biết thì cũng đã quá muộn nhưng mà…- Yoona hớp một hơi để lấy lại bình tĩnh- tôi cũng đủ biết anh là con người thế nào.

Luhan kéo mạnh tay Yoona về phía mình, làm cổ tay cô đau nhói:

- Cô nói thế là sao? Cô đang nói cái quái gì, cô có hiểu không hả?

Yoona cười khẩy trong màn nước mắt:

- Tôi không phải con người không biết nhìn bạn. Anh tiếp xúc, làm quen với tôi vì anh nghĩ rằng tôi là cô bạn gái anh thích lúc nhỏ. Để rồi khi anh biết rằng đó là Seohyun em gái tôi, thì anh liền quay sang mà tiếp cận con bé. Đúng không hả Luhan? Anh nói thử xem. Có đúng như thế không?

Luhan lặng người nhìn Yoona. Anh không ngờ cô lại là người con gái sâu sắc, nội tâm đến thế. Tất cả đều đã được giấu rất kĩ đằng sau lớp vỏ bọc tươi vui mà anh thấy. Yoona nói tiếp:

- Anh im lặng thế thì tôi đã hiểu rồi! Anh coi tôi là cái gì vậy hả Luhan? Tôi coi anh là bạn thế mà… anh lại làm thế với tôi. Anh không nghĩ tôi sẽ bị tổn thương khi biết sự thật à? Thà rằng… anh nói với tôi ngay từ đầu đi thì có lẽ… tôi không đau thế này đâu! Tại sao anh lại giấu tôi?

- Nhưng dù có là thế thì… cô cũng đâu thể nào giận đến thế này được?- Luhan thắc mắc rồi như nhận ra câu trả lời- Hay là… cô…

- Đúng thế! Tôi thích anh, thích anh hơn cả tình bạn đấy! Chính vì thế tôi mới cảm thấy bị tổn thương. Nhưng với tôi giờ đây… anh đơn thuần chỉ là một người bạn. Sau đêm nay, tôi sẽ quên hết tất cả những suy nghĩ về anh, tôi sẽ quên hết thứ tình cảm ngu ngốc mà tôi dành cho anh. Đúng đấy Luhan, tôi sẽ làm thế!- Yoona nhấn mạnh từng chữ cuối- Thế nên, anh cũng đừng cảm thấy hối tiếc điều gì về tôi! Cứ hẹn hò vui vẻ với Seohyun, chỉ cần đừng làm con bé tổn thương là được…- Yoona gỡ đôi tay đang dần yếu đi của Luhan ra khỏi tay mình- Tốt nhất, anh đừng nói cho Seohyun biết chuyện ngày hôm nay giữa tôi và anh. Cái đó là tốt cho anh thôi!

Yoona bước ra cửa gọi Seohyun và Sehun vào. Sehun nhìn xuống Yoona. Cô nháy mắt như cảm ơn anh. Trái tim Sehun lại rung lên từng đợt. Seohyun bước đến bên Luhan, lo lắng hỏi:

- Oppa… có sao không?

- Oppa không sao!- Luhan quay lại nhìn cô, nở nụ cười hiền.

- Hai người nói với nhau chuyện gì mà lâu thế?- Seohyun quay lại nhìn Yoona.

- Anh ấy khám cho chị thôi mà!- Yoona cười tươi làm Luhan ngạc nhiên. Làm sao cô gái nhỏ bé này lấy lại tinh thần nhanh thế không biết!

Seohyun gật nhẹ đầu như tỏ ý hiểu rồi. Sehun đứng đó nãy giờ mới lên tiếng:

- Thôi! Tôi với Luhan về đây! Hai cô ngủ sớm đi!

Seohyun cúi đầu chào Sehun rồi lăng xăng vào bếp luộc khoai lang. Yoona ngồi trên ghế sofa, mỉm cười, thầm cảm ơn Sehun đã giúp cô gỡ rối tất cả mọi vấn vương trong lòng về Luhan…

Flash Back…

- Cô uống nước đi!- Sehun đưa Yoona chai nước khác sau khi cô tu hết chai thứ 4 của từ phòng anh đem ra.

- Anh ngồi xuống đi! Anh cao như thế, lại đứng nữa, ngước lên nói chuyện mỏi cổ lắm!- Yoona phồng má chu môi như đang năn nỉ.

- Được thôi!- Sehun nhún vai rồi ngồi xuống cạnh Yoona.

- Sehun này! Anh có từng… thích ai mà người đó không biết chưa?- Yoona khẽ nhìn gương mặt Sehun.

“Có chứ sao không! Tôi vẫn đang thích người ta đây nè mà người ta có biết đâu!”- Cái miệng anh muốn thốt ra câu đó nhưng anh đã ráng bịt miệng mà nghĩ câu khác:

- Chưa!

- Thế thì anh không giúp được tôi rồi!- Yoona thở dài.

- Cô chưa nói sao cô biết tôi không giúp được!- Lần thứ n trong ngày, Sehun không hiểu mình đang nói cái gì.

- À… thì…- Yoona gãi nhẹ đầu tỏ ra bối rối- Tôi… mới nhận ra tôi thích người ta mà…- Yoona ngập ngừng- tôi không biết phải giải quyết sao hết!

- Hahaha- Sehun cười nhưng tiếng cười tắt nhanh gọn khi thấy ánh nhìn sắc lẹm của Yoona- Thì… nói thẳng ra cho người ta biết.

- Hả?- Yoona trố mắt ngạc nhiên.

- Ờ… thì nói ra nhẹ lòng hơn mà!- Giờ tới lượt Sehun gãi gãi đầu.

- Cảm ơn anh nhá!- Yoona cười tươi- Tôi không ngờ anh lại là người tốt như thế này.

- Thì “trông mặt bắt hình dong mà”! Tôi không trách cô đâu!- “Mày bị cái quái gì thế Sehun? Có phải mày không đó?” – Sehun ngạc nhiên với lời mình nói ra. Anh không trách người ta cơ đấy!

- Uhm… cảm ơn anh, lần nữa. Xin phép tôi về trước- Yoona đứng dậy đi về.

- Để tôi đưa cô về- Sehun nhanh nhảu đứng lên đi tới chặn đường cô.

- Nhưng… tôi muốn đi bộ!- Yoona lại làm điệu bộ năn nỉ cực dễ thương của minh làm trái tim Sehun đập nhanh như đánh trống.

- Haishhh! Thôi được, tôi đi bộ với cô!- Thấy gương mặt ngạc nhiên của Yoona, anh liền giải thích- Tôi không muốn khách của anh mình gặp chuyện. Mắc công tôi lại gặp chuyện với anh ấy nữa.

Yoona mỉm cười, nụ cười thật sự trong ngày dù nó còn hơi yếu ớt, nhạt nhẽo. Nhưng chỉ với nụ cười đó, Sehun cũng đủ vui gấp trăm lần…

End Flash Back

Một đêm mất ngủ lại đến với Oh Sehun. Anh nằm lăn qua lăn lại trên giường, nghĩ lại những điều mình nói với Yoona. Anh thật sự không thể hiểu làm sao mình có thể nói ra những lời đầy ấm áp và quan tâm như thế. Dường như ở bên cô, anh cảm thấy mất đi sự kìm nén. Thực ra, anh không phải con người lạnh lùng, vô tâm như mọi người vẫn tưởng. Anh cũng quan tâm đến người khác, cũng ấm áp với người khác nhưng vì một sự cố mà anh đã chôn sâu con người đó mãi mãi. Yoona như người đào bới, lôi lại con người đó lên trong lòng Sehun. Ở bên cô, anh mới biết thế nào là thoải mái, thế nào là bản thân. Sehun nằm nghĩ về người con gái mang cái tên thật đẹp Im Yoona cùng gương mặt thánh thiện, trong sáng ấy mà không chán. Khi nghĩ về Luhan thì… hoàn toàn trái ngược. Anh bỗng thấy ghét anh trai mình đến cực độ. Anh đã nói dối Sehun, anh đã nói rằng anh thích Yoona. Vậy mà… Luhan lại đi ôm ấp Seohyun cơ đấy! Nghĩ đến đây, Sehun bật cười đầy đau đớn. Đau đớn vì bị anh mình lừa một vố, đau đớn vì thấy người con gái mình yêu khóc vì anh trai đáng yêu đáng quý của mình. Yoona nói thích một người, bộ không lẽ Sehun không biết rằng cô đang nói đến Luhan sao! Yoona ngốc, sao lại giấu tên anh ta làm gì khi mà Sehun đã hiểu đó là ai cơ chứ! Từ nay, Oh Sehun đã quyết định sẽ bảo vệ Yoona khỏi những đau khổ, ai oán của cuộc đời cho đến khi anh hết thích cô thì thôi. Anh sẽ luôn bên cạnh cô dù có chuyện gì xảy ra, dù cho cuộc đời có tàn ác với anh đến mức nào, anh vẫn sẽ luôn giữ trọn sự quyết định đó…

Seohyun thao thức, mắt nhìn lên trần nhà. Hôm nay cô vui mừng lắm. Không vui sao được khi cô gặp lại người mà cô thầm thương trộm nhớ bấy lâu nay. Seohyun suy nghĩ lại quyết định chấp nhận lời tỏ tình của Luhan lúc nãy. Cô không hề cảm thấy hối hận mà còn vui sướng là đằng khác. Nhưng dường như, niềm vui đó không kéo dài lâu trong đầu Seohyun. Với con người hay thắc mắc như cô thì… câu hỏi hiện lên trong đầu về sự việc diễn ra hằng ngày cũng là điều sớm muộn. Vào lúc này đây, câu hỏi dường như hiện lên trong đầu cô thật nhiều, nó rối bời làm cho con tim cô cũng rối bời theo. Tại sao Luhan lại tỏ tình với cô sớm như thế? Liệu có phải là vì anh đã quá vui mừng không? Tại sao trong khi đang hẹn hò với cô mà ánh mắt Luhan nhìn chị cô ngã quỵ xuống có gì đó khác khác, có chút gì đó đau, buồn? Tại sao Luhan để cho Sehun dắt cô ra ngoài mà không cản lại? Seohyun biết, những câu hỏi đó thật ngốc. Nhưng linh cảm đã cho cô biết rằng, những câu hỏi đó không hề sai, trái lại, cô cần phải tìm ra lời giải đáp cho từng câu hỏi đó. Seohyun không tin vào linh cảm của mình nhưng những mối lo ngại, những câu hỏi không ngừng vang lên trong đầu cô. Cô phải làm sao???

Yoona ngồi trên giường, hai chân kẹp gối ôm, nhìn ra bầu trời đêm ngoài cửa sổ, trong lòng cảm thấy thật bình yên và nhẹ nhõm. Cuối cùng, cô đã có thể thoát ra khỏi lưới tình của Luhan một cách nhanh chóng. Bây giờ, anh đã là người yêu của em gái cô, cô không thể để con bé phải buồn. Nhìn vào đôi mắt Seohyun, Yoona biết con bé thích người con trai này nhiều lắm. Mà một người chị, nếu quan tâm đến em mình, sẽ không thể để em mình đau khổ. Thôi thì… kết thúc mọi chuyện rồi xếp vào quá khứ là nhanh gọn nhất. Cô đã hoàn toàn tin rằng mình không còn thích Luhan nữa. Đúng thế! Cô hoàn toàn tin chắc như thế. Và cô cũng tin rằng, Oh Sehun- người mà lúc sáng cô còn ghét cay ghét đắng- không phải loại người đáng ghét đến thế. Chỉ tại… Sehun đã cố tình che đậy con người tốt của mình lại mà thôi. Yoona nhìn lên bầu trời đầy sao, nói thầm:

- Sehun, cảm ơn anh.

Đèn phòng vẫn sáng. Luhan vẫn đang ngồi bên chiếc máy tính, đầu óc tỉnh táo hoàn toàn. Anh nghĩ đến hai chị em Yoona. Yoona- một cô gái tươi vui, nhí nhảnh bên ngoài nhưng hôm nay, anh đã hoàn toàn bất ngờ trước con người nội tâm, tinh tế của cô. Seohyun- cô gái dễ thương, thanh lịch. Cô vẫn thế, vẫn như ngày hai người gặp nhau. Một cô gái trong sáng, thánh thiện đến mức anh không thể làm tổn thương. Nhưng hai chị em nhà này khiến anh cảm thấy rối bời. Chưa bao giờ anh cảm thấy thế này với bất kì chuyện gì. Anh đang hẹn hò với Seohyun nhưng mỗi khi nhìn thấy Yoona, anh lại cảm thấy có chút ghen tị với Sehun. Một tin nhắn cắt ngang dòng suy nghĩ của Luhan:

- Lên sân thượng.
Về Đầu Trang Go down
Móm_Couple
Mod
Mod
Móm_Couple

Tổng số bài gửi : 132
Ca$h : 149
Join date : 29/11/2013
Age : 30
Đến từ : Vùng Đất Móm

[Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world   [Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world EmptySun Dec 29, 2013 11:55 am

Chapter 9

Luhan khoác áo vào rồi đi lên sân thượng. Vừa đi, anh tự hỏi tại sao Sehun lại muốn gặp anh ở trên này. Lên đến nơi, Luhan thấy em trai đang ngồi đó, nhìn lên bầu trời đen như mực. Luhan lên tiếng:

- Có chuyện gì thế?

Sehun quay sang nhìn Luhan, nói rõ ràng ba chữ ngắn gọn:

- Qua đây ngồi.

Luhan không hiểu tại sao nhưng cũng đi sang đó, ngồi cạnh Sehun. Sehun lấy điện thoại ra, bấm bấm cái gì đó rồi nói:

- Anh có tin nhắn.

- Ai?- Luhan ngạc nhiên.

- Yoona. Cô ấy quên mất số của anh rồi!- Sehun trả lời rồi mở tin nhắn ấy đưa qua cho Luhan:

“ Tất cả đã kết thúc vào ngày hôm nay”

Luhan trượt lên trượt xuống màn hình điện thoại. Như hiểu ý anh, Sehun nói tiếp:

- Cô ấy nhắn có câu đó thôi!

- Câu này… nghĩa là sao?- Luhan hỏi khi Sehun định đi xuống phòng.

- Tự anh suy nghĩ đi! Em không biết.- Sehun đáp làm Luhan cụt hứng.



2 tháng sau…

Tuyết rơi trắng xoá trên con ngõ nhỏ. Baekhyun chạy vội vào nhà Yoona đóng sập cửa lại. Mẹ Yoona đi ra và thấy cậu đang lạnh run liền nói:

- Con vào bếp ăn chung với Seohyun, Yoona đi! Hôm nay bác nấu cháo đậu xanh đó!

Baekhyun nghe đến cháo liền sáng mắt. Cậu chạy vào bếp không quên nói lời cảm ơn mẹ Yoona. Seohyun thấy cậu thì cúi chào rồi im lặng ăn tiếp. Còn Yoona thì liền đứng bật dậy, kéo cổ cậu bạn xuống rồi đẩy cậu vào một chiếc ghế:

- Byun Baekhyun, hôm nay cậu tới trễ nhá! Ngủ quên à?- Đôi mắt nai sáng lên.

- Xì! Ngủ quên á? Mình không có giống cậu đâu nhá!- Baekhyun lè lưỡi trêu Yoona.

- Ăn lẹ giùm tôi đi hai cô cậu! Seohyun nó xách cặp ra khỏi nhà rồi mà hai người còn ngồi đây. Muốn trễ học à?- Tiếng mẹ Yoona từ ngoài phòng khách vọng vào.

Yoona nhìn lên đồng hồ rồi quay sang nhìn Baekhyun. Cậu đã hiểu mình phải làm gì. Hai người múc cháo đưa lên miệng liên tục, không ngừng nghỉ rồi vội vàng phóng như bay ra khỏi cửa. Baekhyun nắm lấy tay Yoona chạy giữa con đường tuyết trắng. Dù lạnh nhưng hai người vẫn luôn nở nụ cười trên môi. Cả hai vội vàng chạy lên chiếc xe buýt đang từ từ chuyển bánh. Yoona và Baekhyun lựa cho mình chỗ ngồi cuối chót mà cũng là cuối cùng trên chuyến xe buýt đông nghẹt người. Yoona quay sang cười với Baekhyun. Cậu cũng cười đáp lại Yoona. Chiếc xe buýt dừng lại ở trạm cuối gần trường Đại học Seoul. Hai người đi xuống cùng với những người khách khác. Yoona thấy Sehun đang đứng ngay cổng như chờ ai đó liền gọi:

- Sehun! Oh Sehun

Nghe tiếng gọi, Sehun ngoái đầu lại nhìn và thấy Baekhyun và Yoona đang nhiệt tình vẫy tay làm Sehun bật cười. Anh ra hiệu cho hai người kia đến chỗ mình rồi cả ba cùng bước vào trường. Yoona chọc:

- Woa! Hôm nay chuyện lạ có thật à nha! Tiểu thiếu gia Oh Sehun đi học sớm đợi bọn mình đó Baekhyun

- Ai nói là đợi hai người chứ?- Sehun cãi.

- Thôi đi Sehun. Thế sao cậu lại theo bọn mình vào trường?- Baekhyun hùa theo Yoona.

Sehun thở dài:

- Haishh!!! Có hai người bạn như hai người chắc tôi khổ mất! Gì đâu mà suốt ngày chọc ghẹo người ta!- Sehun giả vờ dỗi làm hai người kia cười không thành tiếng. Baekhyun thiếu điều muốn lăn xuống đường.

Yoona nghe tiếng chuông reo liền nói:

- Thôi được rồi! Bọn mình không chọc cậu nữa! Chúng ta vào lớp thôi!- Cô vẫy tay chào Baekhyun rồi đi vào lớp mình. Sehun vẫn đi theo sau Yoona. Cả hai lấy bài vở ra rồi cùng nhau làm những bài tập thầy giao chưa làm hết. Vừa làm vừa trò chuyện rôm rả, lại còn cười giỡn vô cùng thoải mái. Không biết từ lúc nào, Oh Sehun vốn lạnh lùng lại chịu cười ha hả thế này. Mà cũng không biết bắt đầu từ đâu, tình bạn của hai người lại được hình thành…

Giờ tan học…

Baekhyun đứng đợi Yoona và Sehun dưới tán cây. Thấy hai người đang đi đến, cậu vội vàng chạy ra con đường lên trường. Chợt…

“RẦM”

Sehun và Yoona đang nói chuyện bất chợt giật mình vì tiếng động vừa rồi, liền nhìn quanh. Yoona hoảng hốt khi phát hiện Baekhyun đang ngồi dưới đường, tay ôm chặt chân, gương mặt nhìn đau đớn lắm. Có một người đi xe đạp quay lại nhìn Baekhyun, nói rối rít:

- X… Xin lỗi… t… tôi vội quá!

Baekhyun lầm bầm cái gì đó không rõ. Sehun như nhận ra người đi xe đạp lúc nãy:

- Chanyeol?

Lúc này chàng trai kia mới quay lại nhìn Sehun. Khi nhận ra anh, người đó cười toe toét khoe cả 32 cái răng:

- Sehun?

Chanyeol ngồi trên xe chìa tay ra bắt tay với Sehun. Sehun hỏi:

- Anh về lúc nào, sao em không biết?

- Ơ… thế Luhan chưa nói với em à?- Chanyeol hỏi lại bằng giọng ngạc nhiên- Anh về một tuần nay rồi!- Anh lại cười hết cỡ như lúc nãy.

- Oh!- Sehun gật gật đầu như tỏ ra hiểu rồi- Thôi, em đi về trước đây! Anh đi làm việc của anh đi!

Chanyeol vẫy tay với cả 3 người rồi nhìn sang Baekhyun:

- Tôi xin lỗi cậu nhá! Nếu có thương tích gì quá nặng như chấn thương sọ não thì nhớ nói tôi biết!

“BỐP!”

Nói hết câu chưa được 1 giây, Chanyeol đã nhận ngay cái tát từ phía nào đó. Nhìn lại thì… Baekhyun đang nổi lửa trong hai mắt mà gào thét không cần để ý người khác đang nhìn mình:

- YA! BUYN BAEKHYUN NÀY CHƯA TỪNG BỊ AI TÔNG TRÚNG MÀ CÒN BỊ TRÙ CHO CHẤN THƯƠNG SỌ NÃO NHÁ!

Chanyeol xoa xoa bên má vừa bị tát, thầm thương tiếc cho gương mặt đẹp trai bị tổn thương của mình. Yoona và Sehun vội kéo Baekhyun đi. Để cậu ở lại thì Chanyeol chắc sẽ không yên thân đâu. Ra đến cổng trường, Baekhyun giật mạnh hai tay mình ra hai cái “vòng đang kềm chặt hai bên:

- Ya! Hai người làm gì thế? Sao lại kéo mình ra?

- Để cậu lại thì Chanyeol yên chuyện à!- Yoona nạt- Mình hiểu rõ cậu mà!

- Xì!- Baekhyun lè lưỡi. Bây giờ cậu mới nhận ra chân mình đang bầm tím- Ui da! Đau quá đi mất

Và tiếp theo là Yoona và Sehun- mỗi người quàng một tay Baekhyun qua vai mình mà “xách” cậu đi. Sehun nhăn nhó:

- Cậu ăn cái gì mà năng thế?

Và dĩ nhiên, anh liền bị Baekhyun “tặng” cho cái liếc xéo sắc như dao cạo khiến anh nín bặt. Yoona như nhớ ra điều gì, liền hỏi Sehun:

- Sehun này, cái anh Chanyeol gì đó là ai thế?

- À! Anh ấy là kĩ sư tin học của tập đoàn ba mình. Luhan với anh ấy cùng du học ở Mỹ nhưng sau đó thì Luhan sang Anh định cư còn Chanyeol ở lại làm cho chi nhánh của tập đoàn ở Mỹ. Anh ấy giỏi lắm đó!- Sehun cười còn Baekhyun thì la làng:

- Cái gì? Hắn ta mà giỏi á? Giỏi trù người ta thì có! Hừ!- Baekhyun lầm bầm cái gì đó làm Yoona bật cười:

- Baekhyun à, cậu mà lầm bầm gì nữa là mình thả cậu xuống à nha!

Baekhyun lập tức im thin thít như Sehun lúc nãy làm Sehun cười thầm trong bụng một cách khoái trá. Hôm nay, Baekhyun sẽ ở lại học với cô cho đến tối nên cả ba người dừng lại trước cửa nhà Yoona. Cả ba đứng khựng lại khi thấy Luhan và Seohyun đang đứng ngay bờ tường cạnh nhà, trò chuyện trông có vẻ vui lắm. Yoona lấy tay đánh nhẹ Sehun, ra hiệu cho anh đi tiếp. Đến nơi, Seohyun thấy chị mình thì quay lại, vẻ mặt mừng rỡ:

- Unnie!!!!

- Sao em lại đứng đây? Lại nói chuyện với Luhan à?- Yoona quay sang nhìn Luhan.

Câu hỏi đó làm cho hai má Seohyun nóng bừng rồi từ từ đỏ lên. Cô quay sang nói với Luhan:

- Oppa về đi! Em cũng vào nhà đây!

Luhan vẫy tay chào Seohyun rồi đi, không thèm nhìn đến bộ 3 kia một lần nhưng vì phép lịch sự, Yoona vẫn cúi chào. Sehun nhìn Yoona lo lắng. Dù rằng Yoona luôn nói cô đã không còn thích Luhan nữa nhưng anh sợ một lúc nào đó, Yoona sẽ lại khóc vì Luhan mất. Còn Baekhyun, cậu cũng quay sang nhìn Yoona đầy lo âu. Cậu đã nghe Sehun kể hết mọi chuyện và hơn ai hết, cậu hiểu rõ Yoona là người nói được làm được. Nhưng không hiểu sao, Baekhyun vẫn cứ lo cho Yoona như sợ cô gặp điều gì đó không may. Sehun và Yoona dìu Baekhyun vào nhà rồi thả cậu xuống sofa. Mẹ Yoona vẫn chưa về còn Seohyun chắc đã đi tắm. Yoona vội vào trong bếp lấy hộp y tế ra mà băng bó cho Baekhyun. Từng vòng quấn băng được Yoona thực hiện với đôi tay khéo léo, đôi mắt chăm chú. Sehun nhìn Yoona cẩn thận quấn băng cho Baekhyun mà mỉm cười ấm áp. Một mong ước nhỏ nhoi xuất hiện trong đầu anh đó là mình cũng được Yoona chăm sóc như thế. Nhưng nhanh chóng, Sehun đã đập tan mong ước ấy vì anh biết, Yoona sẽ chỉ coi anh là bạn, không hơn không kém.

Sehun về nhà bằng xe buýt như mọi ngày trong suốt 2 tháng qua. Vừa về nhà, anh đã thấy Luhan ngồi ngay bàn ăn, gương mặt như đang đăm chiêu suy nghĩ gì đó. Sehun bước đến ngồi đối diện anh trai:

- Có chuyện gì mà anh lại ngồi đây?

Luhan như bừng tỉnh sau một giấc ngủ. Rồi như chợt nhớ ra điều gì, anh nói:

- Jessica… về nước rồi!

Sehun buông thõng tay xuống. Cô gái đã phá hoại cuộc đời anh… đã quay về sao? Đó là một điều đáng ngại cho cả Sehun lẫn Luhan. Sehun nhìn thẳng vào Luhan:

- Làm sao anh biết?

- Cô ta về nước cùng Chanyeol mà! Dù sao, hai người họ cũng là anh em, về chung là chuyện hiển nhiên- Luhan nhún vai rồi đi lên phòng. Trước khi đi, anh nói tiếp:

- Em nghĩ… cô ta sẽ làm gì?

- Điều đó thì em không biết. Nhưng em biết chắc một điều, em sẽ không để cô ta phá hoại hai anh em ta một lần nào nữa!- Sehun nói với giọng chắc nịch
Về Đầu Trang Go down
Móm_Couple
Mod
Mod
Móm_Couple

Tổng số bài gửi : 132
Ca$h : 149
Join date : 29/11/2013
Age : 30
Đến từ : Vùng Đất Móm

[Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world   [Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world EmptySun Dec 29, 2013 11:55 am

Chapter 10

Sân bay Incheon…

Fany, Yuri cùng Sunny đứng ngoài cổng chờ của sân bay chợt nghe thấy tiếng kêu:

- Fany! Yuri! Sunny

Cả ba ngoái đầu lại nhìn thì thấy đó là người mà bọn cô đợi nãy giờ. Fany phụng phịu:

- Sica à! Cậu bảo bọn mình đón lúc 12h sao đến 1h mới ra?

- Sorry!- Jessica nở nụ cười hối lỗi- Máy bay delay 1 tiếng nên… mình ra trễ nửa tiếng

Yuri vô thẳng vấn đề chính:

- Sica, cậu về đây là có chuyện gì?

Gương mặt Sica bỗng dưng trở nên đầy mưu mẹo:

- Như việc mình đã làm lần trước: phá hoại Sehun.

Sunny nói nghiêm túc:

- Jessica, cậu có nhất thiết phải làm thế không? Sehun cũng đã làm gì cậu đâu nào! Hại người ta thê thảm một lần chưa đủ à?- Cô nói ra hết những bức xúc trong lòng bấy lâu.

Jessica nhìn Sunny với ánh mắt sắc lạnh:

- Bây giờ cậu binh anh ta hay cậu về phe mình?

Lời nói của Jessica như một mệnh lệnh làm Sunny không nói thêm gì nữa. Thấy hai người sắp nổ ra chiến tranh, Fany và Yuri vội kéo hai người ra xe. Yuri nói:

- Có gì về nhà hẵng nói, đừng nói ở đây như vậy, chỗ công cộng mà!

Cả bốn người lên xe, Sunny và Jessica vẫn không nói nhau tiếng nào làm hai người còn lại tỏ vẻ khổ sở. Đến nhà Chanyeol, họ đi xuống. Bước vào nhà, Sica đã la lớn:

- OPPA!

Chanyeol bước ra từ phòng ăn một cách chậm rãi. Sica cứ thế mà sà vào lòng anh trai như con mèo nhỏ. Chanyeol hỏi han em gái một cách ấm áp:

- Đi về mệt không?

- Không mệt! Thấy nụ cười của anh là em hết mệt rồi!- Sica nói như một đứa trẻ.

Chanyeol buông cô ra nhưng vẫn nắm lấy vai cô, nói nhẹ nhàng:

- Lên phòng cất đồ rồi xuống giúp anh nấu ăn. Hôm nay anh mở tiệc đãi mừng em về đấy!

Sica đánh vào người Chanyeol, giọng dỗi hờn:

- Anh này! Làm tiệc chi cho khổ thế không biết!

Chanyeol đẩy Sica về phía cầu thang rồi quay lại nói với 3 người kia:

- 3 em ở lại đây ăn luôn nha! Anh biết Sica sẽ không cho bọn em về nhà đâu!

3 người con gái cười ha hả rồi nhanh tay vào bếp cùng Chanyeol.



Nhà Yoona…

- Yoona à!- Sehun đập cửa rầm rầm. Ở trên lầu, có một con nai lồm cồm bò dậy, gương mặt rõ là tức. Nai tức ai kia đang phá giấc ngủ đẹp như mơ của mình. Cô gọi với xuống:

- Ai đó?

- Sehun đây! Mở cửa!!!

“Con bé Seohyun với mẹ đi đâu rồi mà sao không mở cửa thế kia?”- Yoona nghĩ thầm và ngay lập tức, cô thấy Seohyun bay vào phòng mình, gương mặt hoàn toàn tỉnh táo đầy ngạc nhiên:

- Unnie để ai kiếm từ sáng sớm thế?

- Oh Sehun!- Yoona thở dài rồi gấp chăn lại- Em xuống mở cửa giúp unnie nhá!

Sau khi Seohyun ra khỏi phòng thì Yoona cũng đã vào phòng tắm. Seohyun bước xuống mở cửa thì thấy không chỉ có Sehun mà Luhan cũng đang đứng đằng sau nở nụ cười chào cô. Sehun hỏi:

- Yoona đâu?

- Chị ấy đang ở trên phòng, lát nữa chị ấy mới xuống. Hai anh vào nhà đi!- Seohyun nhường đường cho hai anh em kia bước vào. Luhan cầm lấy tay Seohyun kéo tới ghế sofa ngồi xuống, khoác tay qua vai cô. Khi thấy cảnh tượng lãng mạn ấy, Sehun cũng không nỡ phá nên… đành đứng. 10 phút sau, Yoona bước xuống, cúi đầu chào Luhan rồi quay sang Sehun:

- Có gì thế?

- Yoona nè!- Sehun hớp một hơi- Đi cùng mình nhá?

- Đi đâu?- Yoona hỏi tiếp.

- Đến nhà Chanyeol.- Sehun chưa kịp trả lời thì Luhan đã lên tiếng. Nói rồi Luhan quay sang Seohyun, nở nụ cười dịu dàng:

- Em đi cùng anh nhá?

Seohyun ngước lên nhìn chị mình nhưng Yoona lại quay sang nhìn Sehun như tránh né. Seohyun nhẹ gật đầu. Sehun nhìn xuống gương mặt Yoona, hỏi lại:

- Cậu đi cùng mình nha?

Yoona bặm môi suy nghĩ rồi cũng gật đầu làm Sehun như đang nổ pháo trong lòng. Còn Luhan, anh nhìn thấy Yoona gật đầu với Sehun, bỗng dưng… anh cảm thấy trong lòng đang có chút ghen tị. Với anh, lý trí luôn thắng trái tim nên là chút ghen tị đó cũng dập tắt. Nhưng anh không hề hay biết mình đang nhìn Yoona không chớp mắt. Seohyun bất chợt nhìn thấy ánh mắt đó, trong lòng có chút nghi ngờ nhưng đành khều Yoona rồi cả hai cùng lên thay đồ. Sehun bước đến ngồi cạnh Luhan, không nói tiếng nào trong 5 phút rồi mới mở miệng:

- Cái cách anh nhìn Yoona, nó lạ lắm!

- Lạ là lạ thế nào?- Luhan ngạc nhiên. Anh không hề nhận ra ánh mắt lạ lùng của mình.

- Lúc nãy, em đứng nói chuyện với Yoona. Anh không nhìn Seohyun mà lại nhìn sang Yoona. Em đứng ngay đó, không lẽ em không thấy.

- Ủa? Anh có hả?- Luhan chỉ tay vào mình, giọng ngạc nhiên thấy rõ. Nhưng lúc đó, tiếng bước chân của Yoona và Seohyun cũng vang lên ngày một to. Sehun kết lại một câu:

- Tự tìm hiểu đi!

Yoona mặt chiếc áo thun màu xanh cùng quần jeans. Trông cô thật thoải mái và năng động cùng với đôi giày bata mà cô lôi từ hóc tủ ra. Seohyun mặc một chiếc váy màu hồng cùng đôi giày búp bê cũng hồng nốt. Trông cô như một tiểu thư dịu dàng, xinh đẹp. Sehun mỉm cười nhìn Yoona rồi nói đủ để Yoona nghe:

- Chúng ta đi thôi!

Yoona gật đầu rồi đi theo Sehun. Cô chợt dừng trước cửa khi nghe Luhan nói với Seohyun:

- Sao lúc nào em cũng đẹp thế này hả Seohyun?

Còn Seohyun thì cười khúc khích. Gương mặt Yoona có chút biến đổi nhưng chỉ sau 1 phần mấy giây, nó đã trở lại bình thường. Sehun đã bắt gặp được gương mặt chan chứa nỗi buồn của cô dù nó chỉ xuất hiện trong chốc lát. Anh kéo tay Yoona ra khỏi nhà rồi tống vào xe anh làm Yoona trở tay không kịp. Sehun sang phía bên kia rồi cũng bước vào xe. Yoona hỏi, giọng có chút tức giận pha lẫn bất ngờ:

- Cậu làm gì thế? Sao lại kéo tay mình mạnh vậy? Đau đấy!

- Thắt dây an toàn vào đi! Hôm nay mình sẽ đi rất nhanh đó!- Sehun nói với giọng lạnh lùng, như 2 tháng trước.

Yoona vừa mới thắt dây an toàn thì chiếc xe đã lao đi. Cô giật mình bật ngửa ra đằng sau còn Sehun thì vẫn điềm tĩnh. Yoona gào lên:

- Sehun à! Giảm tốc độ đi! Cậu sẽ gây tai nạn mất.

- Yên tâm đi, mình không làm cậu bị thương đâu!- Giọng Sehun vẫn lạnh nhưng câu nói thì rõ ràng là ấm áp, chan chứa sự quan tâm. Yoona cảm thấy lạ lùng thì Sehun nói tiếp:

- Dựa đâu vào ghế rồi ngủ đi! Chúng ta sẽ không đến nhà Chanyeol liền đâu!

Không hiểu sao, Yoona cũng nghe lời Sehun mà dựa đầu vào thành ghế rồi đánh một giấc ngon lành. Sehun quay sang nhìn cô, khẽ nói:

- Ngủ đi Yoona! Hôm nay… mình đã phá giấc ngủ của cậu rồi!



Luhan và Seohyun đang đậu xe trước nhà Chanyeol và chuẩn bị bước vào nhà. Seohyun chợt kêu lên:

- Oppa!

Luhan quay sang thì Seohyun nói tiếp, giọng có vẻ run lắm:

- Em muốn nói thẳng với anh chuyện này!

- Chuyện gì thế?- Anh vuốt nhẹ mái tóc cô. Seohyun hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp:

- Anh… có thích Yoona unnie không?

- Sao em lại hỏi thế?- Giọng Luhan ngạc nhiên.

- Cái cách… anh nhìn chị ấy- Seohyun nhỏ giọng lại- lạ lắm!

Luhan ngả ra sau ghế của mình, bật cười một cách buồn bã. Anh đáp lại cô bằng một câu hỏi:

- Sao hôm nay ai cũng nói thế nhỉ? Anh có nhìn Yoona bằng ánh mắt gì lạ đâu! Anh còn không nhìn cô ấy nữa là!

Seohyun nhìn thẳng vào đôi mắt anh, nói nghiêm túc:

- Anh nghĩ lại đi! Em cảm thấy… có gì đó giữa anh và chị ấy, nó lạ lắm!- Đôi mắt Seohyun như có gì đó tổn thương làm Luhan có chút hối hận. Anh không thể nói được gì nữa khi chính anh cũng chưa thể xác định được tình cảm của mình. Anh áp môi mình lên môi Seohyun, tặng cho cô một nụ hôn nhẹ nhàng, sâu lắng. Một lúc sau, Luhan buông cô ra, giọng đầy yêu thương:

- Anh yêu em, Seohyun à! Chỉ có mỗi em mà thôi!

Seohyun như sắp khóc đến nơi làm Luhan vội ôm cô vào lòng. Dù nói thế nhưng thực chất, Luhan có nghĩ hoàn toàn như thế không? Ôm người con gái mình yêu trong vòng tay mà Luhan thấy như thiếu thứ gì đó, không hoàn hảo như anh đã mong. Đặt đôi môi mình lên đôi môi nhỏ bé ấy nhưng không cảm thấy được sự ngọt ngào nhưng anh từng mong đợi. Liệu… anh có thực sự yêu Seohyun bằng CẢ trái tim không? Hay là, một nửa trái tim đã trót gởi ở nơi nào đó?
Về Đầu Trang Go down
Còy sâu kiu
Member
Member
Còy sâu kiu

Tổng số bài gửi : 14
Ca$h : 13
Join date : 29/11/2013
Age : 25
Đến từ : Hòa Bình, Vietnam

[Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world   [Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world EmptyMon Dec 30, 2013 7:54 pm

tung típ đi ạ
hj appa iu tek cj sica là phản diện ạ
hjxhjxhjx k phải như tek chứ T^T
Về Đầu Trang Go down
Móm_Couple
Mod
Mod
Móm_Couple

Tổng số bài gửi : 132
Ca$h : 149
Join date : 29/11/2013
Age : 30
Đến từ : Vùng Đất Móm

[Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world   [Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world EmptyMon Dec 30, 2013 8:07 pm

Còy sâu kiu đã viết:
tung típ đi ạ
hj appa iu tek cj sica là phản diện ạ
hjxhjxhjx k phải như tek chứ T^T

đúng rùi đó babe
Về Đầu Trang Go down
Móm_Couple
Mod
Mod
Móm_Couple

Tổng số bài gửi : 132
Ca$h : 149
Join date : 29/11/2013
Age : 30
Đến từ : Vùng Đất Móm

[Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world   [Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world EmptyMon Dec 30, 2013 8:16 pm

Chapter 11

Nhà Chanyeol…

- Chào anh bạn!- Chanyeol bước đến vỗ vai Luhan. Seohyun đứng bên cạnh rụt rè cúi chào Chanyeol. Jessica từ trên lầu đi xuống và ngay lập tức hướng ánh mắt về phía Luhan. Cô cất giọng:

- Chào Luhan. Lâu rồi không gặp.- Jessica bước đến trước mặt Luhan nở nụ cười rạng rỡ nhưng chỉ có Luhan biết ẩn sau nó là gì- Chắc đây là bạn gái anh đúng không? Cô ấy đẹp thật!- Nói rồi cô quay sang nhìn Seohyun đầy dò xét rồi đưa tay lên vuốt nhẹ tóc cô gái trước mặt khiến Seohyun đang ngại nay còn nép sát Luhan hơn. Luhan thấy thế liền cầm lấy tay Sica, giọng nghiêm nghị:

- Em có vẻ hơi thân mật quá rồi đấy!

Sica ngước lên thẳng vào đôi mắt Luhan còn anh thì cũng không vừa, nhìn chằm chằm vào cô. Thấy tình hình có vẻ căng thẳng, Chanyeol nở nụ cười tươi rồi kéo Sica vào phòng ăn. Đợi cho hai anh em kia đi rồi, Luhan quay sang mỉm cười dịu dàng với Seohyun:

- Mình vào thôi!

Luhan đưa cô vào bếp. Yuri, Sunny và Fany quay lại nhìn hai người. Yuri hỏi:

- Cô gái này là…

- Bạn gái anh! Seohyun- Luhan đáp ngay mà không cần Yuri hỏi hết. Seohyun cúi đầu chào cả ba người:

- Em chào các chị!

Fany trưng ra nụ cười toả nắng của mình và kéo Seohyun vào giữa 3 cô gái. Sunny nói:

- Không có gì phải ngại đâu! Em đã vào đây rồi thì giúp bọn chị một tay đi!

Seohyun không biết phải làm gì liền nhìn sang Luhan cầu cứu nhưng lúc đó, Chanyeol đã kéo anh đi. Sang đến phòng rượu, Chanyeol thắc mắc:

- Sehun đâu? Mình đã rủ nó rồi cơ mà!

Luhan lúc này mới sực nhớ ra hai người kia:

- Ừ ha! Lúc nãy nó đi trước mình, sao giờ vẫn chưa đến?

Chợt trong lòng anh dấy lên cảm giác lo lắng mà chính anh cũng không hiểu tại sao…



Sehun đậu xe ngay trên bờ rồi bước ra ngoài. Gió biển thật khiến người khác dễ chịu. Anh ngồi lên mui xe, suy nghĩ về những chuyện lặt vặt nhưng đầy rắc rối. Một lúc sau, Yoona cựa mình, mở mắt. Cô nhìn quanh thì thấy mình đang ở trong xe nhưng không thấy Sehun đâu. Cô nhận được câu trả lời ngay khi nhìn lên phía trước. Cô bước ra khỏi xe rồi đến bên cạnh Sehun, hỏi:

- Ơ… không phải chúng ta đến nhà Chanyeol à?

- Cậu xuống đây với mình đi!- Sehun lơ luôn câu hỏi của Yoona và chìa tay ra chờ đợi. Yoona đặt bàn tay mình lên tay anh rồi cả hai cùng đi xuống bãi cát. Sehun chỉ im lặng bước từng bước thật chậm, tay vẫn nắm chặt tay Yoona. Không chịu được bầu không khí này, Yoona đứng trước mặt Sehun, hỏi:

- Sehun à! Cậu bị sao thế?

Cô nhìn lên gương mặt đang cúi gằm của Sehun thì thấy đôi mắt anh có gì đó rất buồn. Cô lay mạnh vai anh:

- Ya! Oh Sehun! Cậu sao thế? Sao chúng ta không đến nhà Chanyeol mà lại ra đây?

- Vì… ở đó… có Jessica!- Giọng Sehun run run.

- Jessica thì sao?- Yoona hỏi tiếp.

- Cô ta… đã phá hoại cuộc sống của mình!- Lúc này Sehun mới chịu ngẩng đầu lên nhìn Yoona.

Flash Back

Trong bữa tiệc cuối năm, tạm biệt lớp 11…

Sehun ngồi im lặng bên quầy bar, tay cầm ly rượu nhưng không uống. Anh đâu muốn đến đây, chỉ tại Luhan đã “ra lệnh” cho anh đi mà thôi. Sehun chỉ muốn ở nhà, nằm dài trên sàn phòng khách, cùng Luhan chơi game đến tận khuya. Bao nhiêu cô gái vây quanh, tỏ lòng ngưỡng mộ nhan sắc có một không hai của Sehun nhưng anh cũng chẳng thèm đếm xỉa. Thấy phiền, anh đi ra sân hít thở. Anh thở dài nhìn trời nhìn đất và lại đưa hồn mình về nhà. Chợt có người bịt thật chặt miệng anh lại bằng một chiếc khăn. Anh vùng vẫy dữ dội nhưng đôi mắt từ từ cụp xuống, không thể mở lên nỗi…

Sáng hôm sau…

Sehun thức dậy khi nghe tiếng máy ảnh vang lên khắp nơi. Anh nhăn mặt nhìn quanh thì thấy đám nhà báo đang vây kín, trên tay người nào cũng cầm một máy chụp ảnh chuyên nghiệp. Sehun nhìn xuống đống đồ trên sàn thì nhận ra đó là đồ của mình lúc tối. Anh hoảng sợ nhìn quanh khi nghe ký giả nào cũng dồn dập hỏi:

- Thiếu gia Oh Sehun, anh có thể giải thích mối quan hệ giữa anh với tiểu thư của Jung gia, Jessica Jung?

“Jessica Jung?”- Trong đầu anh bỗng ngạc nhiên. Anh chẳng biết đến cô gái này. Một ký giả khác lên tiếng:

- Nghe nói anh đã cưỡng bức cô ấy?

Sehun la lớn đầy tức tối:

- Làm gì có!

Có tiếng cửa mở thật mạnh. Sehun thấy Luhan đang cố gắng chen lẫn giữa đám nhà báo. Anh đến bên cạnh Sehun, thì thầm:

- Bình tĩnh đi!

Nói rồi Luhan quay sang đám ký giả thì liền bị đặt câu hỏi:

- Nghe nói anh đang có quan hệ tình cảm với tiểu thư Jessica Jung đúng không?

- Phải!- Luhan điềm tĩnh trả lời một cách thẳng thắn. Dù rằng nói dối nhưng mắt anh không chớp.

- Thế anh có cảm nghĩ gì khi có tin rằng em trai anh, thiếu gia Oh Sehun, đã cưỡng bức người yêu?

- Đây là chuyện gia đình chúng tôi, xin mọi người đừng xen vào!- Luhan đứng dậy che chắn cho em mình. Cùng lúc đó, một nhóm vệ sĩ bước vào và kéo các ký giả, phóng viên ra ngoài. Khi họ đã ra ngoài hết, Luhan mới quay lại nói với Sehun:

- Em thay quần áo đi rồi chúng ta đi!

- Chuyện này… thực sự… em không biết gì hết!- Sehun run rẩy nói và nhận được một nụ cười trấn an:

- Anh biết mà! Anh không trách em đâu! Chúng ta sẽ vượt qua mà, được chứ?

Sehun gật gật đầu rồi vội đi thay đồ ngay. Sau đó, Luhan cùng Sehun bước ra ngoài trong một rừng nhà báo đang bủa vây. Dường như mỗi lúc nhà báo lại càng kéo đến đông hơn. Cuối cùng, sau một hồi vật lộn cũng như với sự giúp đỡ của vệ sĩ và bảo vệ khách sạn, Luhan và Sehun cũng đến được xe. Hai người họ phóng nhanh về nhà như sợ đám nhà báo kia sẽ điên cuồng đuổi theo.

Sáng hôm sau…

Người hầu bước vào phòng Luhan, đưa cho cậu chủ một tờ báo như mọi hôm. Luhan nhận tờ báo bằng hai tay rồi còn cúi nhẹ đầu như cảm ơn. Vừa mở tờ báo ra, anh đã thấy hình mình và em trai trong khách sạn sáng hôm qua cùng tiêu đề rất nóng: “Anh trai bị phản bội khi bị em trai cướp mất người yêu”. Cùng với bức hình đó là một tấm hình khác của Jessica Jung- cô gái được nhắc đến trong xuyên suốt bài báo. Sehun nổi nóng mở cửa đi vào phòng Luhan rồi quăng tờ báo xuống giường. Anh nói với thái độ tức giận:

- Khốn khiếp!

Luhan chỉ bình thản nở nụ cười làm Sehun ngạc nhiên. Nhưng rồi anh cũng nhanh chóng hiểu ra anh trai mình đã có cách giải quyết. Luhan lên tiếng:

- Em ngồi xuống giường đi!

Sehun ngoan ngoãn nghe theo lời anh, dù trong đôi mắt ấy vẫn còn đang nảy lửa, xẹt điện. Luhan quay ghế nhìn thẳng vào mặt em trai rồi nói với giọng ấm áp như thường ngày:

- Jessica Jung, cô gái này anh biết.

- Làm sao anh biết?- Sehun ngạc nhiên.

- Khi anh đi dự sự kiện của Jung gia thay cho ba, anh đã thấy cô ta. Cô ta đã tỏ tình với anh!- Luhan nhún vai.

- Rồi sao nữa?- Sehun chòm người lên, vẻ mặt như mong đợi lắm.

- Thì… anh từ chối. Trước khi anh đi cô ta còn nói: “Tôi sẽ trả thù”. Anh cứ tưởng sẽ trả thù lên anh, ai ngờ lại là… hai anh em.

- Thế… Chanyeol biết chưa?

Luhan bật cười:

- Chanyeol… cậu ta không biết đâu! Tin tức này đã được bịt kín, giới hạn trong nước rồi!

Sehun thở phào. Nếu Chanyeol biết tin này mà không tin hai anh em Sehun, chắc anh ấy sẽ băm hai người ra từng mảnh mất…

End Flash Back

Sehun vẫn giữ gương mặt bình thản nhưng nước mắt thì tuôn ra như suối. Yoona ngồi bên cạnh nhìn anh, lòng thương xót. Cô không ngờ anh lại có quá khứ đau buồn như thế. Đến lúc này, Yoona tự hỏi ẩn đằng sau khuôn mặt lúc nào cũng lạnh lùng, bình thản này còn bao nhiêu đau khổ, sợ hãi nữa. Cô bỗng dưng muốn ôm lấy anh như lúc anh ôm cô an ủi vào đêm hôm đó. Cô muốn truyền hơi ấm của mình sang Sehun- người bạn mà cô luôn yêu quý. Cô cũng có cảm giác muốn quan tâm cái con người ngoài lạnh trong ấm này. Một chút hối hận làm tim Yoona nhói lên. Tại sao lúc đầu, cô lại ghét anh chỉ vì lời nói, ngoại hình cơ chứ? Để rồi giờ đây, cô thấy thương anh biết bao. Cuối cùng Yoona đứng lên, nói với giọng đầy bản lĩnh:

- Chúng ta cùng đi đến nhà Jessica nào!

- Mình không đi đâu Yoona! Mình sợ lắm!- Sehun hướng ánh mắt vô vọng cầu xin Yoona nhưng vẫn không ăn thua với cô. Cô kéo anh đứng dậy, giọng đầy tự tin:

- Cậu không có gì phải sợ! Mình sẽ ở bên cậu, được chứ? - Yoona đưa ánh mắt sáng như ngôi sao vào buổi đêm nhìn Sehun. Ánh mắt ấy còn chứa sự quyết đoán nữa. Sehun đã yên tâm phần nào nhưng nỗi sợ vẫn lấn áp con người anh cho đến khi Yoona nắm lấy tay anh đầy dịu dàng rồi dần siết chặt như trấn an:

- Mình đi thôi!

Sehun nhẹ mỉm cười rồi nói với giọng đầy cảm kích:

- Cảm ơn cậu, vì đã tiếp thêm sức mạnh cho mình.

Đáp lại anh chỉ là một nụ cười rạng rỡ, trong sáng. Một lần nữa, trái tim anh lại lạc nhịp vì nụ cười ấy….
Về Đầu Trang Go down
Móm_Couple
Mod
Mod
Móm_Couple

Tổng số bài gửi : 132
Ca$h : 149
Join date : 29/11/2013
Age : 30
Đến từ : Vùng Đất Móm

[Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world   [Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world EmptyMon Dec 30, 2013 8:17 pm

Chapter 12

Sehun dừng xe lại ngay sau xe Luhan. Anh quay sang nhìn Yoona, ánh mắt nài nỉ:

- Mình không muốn gặp chị ta đâu!

Đôi mắt nai kia sáng lên vẻ cương quyết làm Sehun không dám nói lời nào nữa, đành lủi thủi mở cửa rồi ra ngoài. Lát sau, tay Sehun đã bị Yoona nắm chặt mà lôi đi. Anh cảm thấy có dòng điện chạy qua người khiến tay chân mềm nhũn, đầu óc không suy nghĩ được gì. Yoona kéo Sehun đến trước cửa nhà Chanyeol, la thật lớn:

- Có ai ở nhà không ạ?

Seohyun nghe thấy giọng chị mình thì ngẩng đầu lên nhìn quanh và nhận ra, ai cũng ngạc nhiên nhìn ra cửa. Họ tự hỏi không biết cô gái nào lại có chất giọng khoẻ đến mức không cần dùng loa mà trên lầu 2, ở tận cùng hành lang vẫn nghe tiếng hét. Chanyeol nhìn sang Luhan:

- Ai thế? Theo mình biết thì đây đâu phải giọng Sehun?

Luhan mỉm cười, anh đã biết người đó là ai. Seohyun định đi xuống mở cửa thì cô thấy mình đã không cần làm như thế vì Luhan đã đi xuống trước cô rồi. Luhan đi xuống, mở cửa rồi nhìn ra. Sehun chỉ nhẹ mỉm cười chào anh, mặt đỏ bừng. Luhan hỏi:

- Sehun à? Em bị sao mà mặt đỏ lên thế?

Sehun ra hiệu cho anh đừng nói nữa nhưng không biết anh ra hiệu cái kiểu gì mà ông anh đáng quý vẫn liến thoắng. Anh còn đau khổ gấp bội khi Luhan nhìn sang Yoona mà trách:

- Em dẫn nó đi đâu mà để mặt nó đỏ lên ghê thế?

Yoona dùng đôi mắt nai tơ đầy ngây thơ trong sáng nhìn Sehun rồi quay sang nhìn Luhan:

- Tôi có thấy gì đâu!

Luhan đưa mắt khẽ nhìn một lượt từ trên xuống dưới, từ Sehun đến Yoona. Mắt anh dừng lại khi thấy tay Yoona đang nằm gọn trong tay Sehun. Còn tay Sehun thì nắm chặt, không hề có ý định buông. Một ngọn lửa nhỏ nhen nhóm trong lòng Luhan làm anh gượng cười:

- Hai người… vào đi!

Yoona và Sehun bước vào. Yoona khẽ quay lại nhìn Luhan đóng cửa, gương mặt lại biến sắc nhưng cũng trở lại bình thường. Cô quay sang thì thầm với Sehun:

- Giờ mình đi đâu đây?

Sehun nắm chặt tay Yoona hơn làm cho cô cảm thấy có gì đó nóng nóng giữa thời tiết đang là cuối mùa đông đầy lạnh giá. Cô chỉ ậm ừ, không thể nói gì nữa. Trái tim cô thì cứ “thình thịch… thình thịch” mà chính cô cũng không nhận ra. Luhan chỉ đi chầm chậm đằng sau hai người mà trong lòng thì như đang có mớ hỗn độn. Người anh yêu là Seohyun, bạn gái anh hiện tại cũng là Seohyun, người luôn ở cạnh anh vẫn chỉ có Seohyun thế nhưng… thấy hai con người kia nắm tay nhau thật chặt, đi lên lầu không chút vội vã, lâu lâu lại quay sang thì thầm với nhau điều gì đó rồi lại nở nụ cười nhìn nhau, anh ước sao mình là Sehun. Ý nghĩ đó xuất phát từ con tim anh nhưng lý trí luôn không cho anh nhận ra điều đó. Nó luôn phản bác lại mọi cảm xúc từ trái tim mà cho rằng những cảm xúc ấy là sai, là không đúng. Yoona đi bên cạnh Sehun, để cho anh nắm chặt tay cô cũng là có lý do hết. Không phải vì cô thích Sehun mà là vì chỉ có Sehun mới có thể giúp cô đi ngang Luhan một cách bình thường, không né tránh. Mỗi khi không có Sehun, đời nào Yoona chịu mở miệng nói với Luhan như trước đây. Chỉ có Sehun, cái nắm tay thật chặt của anh mới giúp cô được. Nó như lời trấn an, lời động viên cho cô bước tiếp. Tự nhủ với lòng rằng đã quên đi Luhan nhưng chính cô cũng không chắc. Còn Sehun, nắm tay người con gái mình thương như thấy được suy nghĩ của cô ấy. Anh biết rõ một điều Yoona chịu để anh nắm tay là vì trái tim cô đang đập thình thịch vì chàng trai đi sau hai người. Nắm tay Yoona, anh có thể cảm nhận con người cô đang run nhẹ như sợ cái gì đó. Sehun không thể ích kỷ mà không nắm lấy tay cô, bỏ mặc cô không thể đi sang Luhan. Cả ba người chìm trong ba suy nghĩ khác nhau cho đến khi…

- Sehun, chào em!- Jessica bước ra ngưỡng cửa phòng ăn, nở nụ cười có gì đó độc ác.

Sehun đang sợ, Yoona đã cảm nhận được điều đó trong lòng bàn tay anh. Yoona nắm chặt tay Sehun lại như cổ vũ. Sehun trở lại gương mặt bình thường dù trong lòng đang rất run, chào lại Jessica:

- Chào chị, Jessica!

- Còn cô gái này là ai đây nhỉ?- Jessica đưa mắt sang nhìn Yoona. Đôi mắt sắc lạnh khiến người ta rợn người nhưng với Yoona, đôi mắt đó khiến cô không sợ mà còn cảm thấy tự tin hơn. Cô buông tay Sehun ra rồi chìa tay ra trước mắt Jessica:

- Chào chị, tôi là Yoona- bạn Sehun.

Jessica cũng nắm lấy tay Yoona và siết chặt hơn rồi đôi mắt ấy trở nên đầy đe doạ:

- Bạn mà có vẻ thân thiết quá nhỉ! Nắm tay cơ đấy!

Yoona đau quá liền bật lên một tiếng thật khẽ “A!”. Luhan đi đến cầm lấy cổ tay Jessica, giọng có gì đó như đang doạ nạt:

- Em hơi quá rồi đấy Jessica!

Lúc này Jessica mới chịu buông tay Yoona. Tay Yoona hằn đỏ những vết ngón tay. Thấy thế, Sehun thấy xót cho Yoona, còn muốn tát vào mặt Jessica mấy cái cho hả dạ. Jessica nở nụ cười nửa miệng. Chanyeol từ trong phòng ăn đi ra, nói với ba người kia:

- Ba người vào trong đi, đồ ăn sắp nguội hết rồi!

Đợi ba người đi xong, Chanyeol mới cầm lấy tay Jessica, giọng đầy giận dữ:

- Em làm cái gì thế hả? Họ là khách quý của anh, sao em lại tạo bầu không khí như thế?

Jessica không nói gì, chỉ lạnh lùng dứt tay ra rồi đi vào phòng ăn. Chanyeol thở dài nhìn theo Sica:

- Đến khi nào em mới chịu lớn đây hả?

Trên bàn ăn, không khí bỗng dưng trở nên thật nặng nề. Sica không cười không nói, chỉ lẳng lặng ăn, lâu lâu lại ném một cái nhìn xảo quyệt đến hai anh Luhan. Seohyun thấy bầu không khí nặng nề quá, nói nhỏ với Sunny:

- Em… có thể ra ngoài một lát được không?

- Tất nhiên rồi!- Sunny nói, miệng vẫn nhai đầy thức ăn.

Seohyun đi ra khỏi phòng ăn rồi xuống dưới nhà, mở cửa và bước ra sân. Ngồi cạnh Luhan mà lòng cô không cảm thấy vui như lúc trước. Trên bàn ăn, anh chỉ nhìn Yoona mà chẳng đoái hoài gì đến cô. Điều đó khiến Seohyun cảm thấy buồn nhưng lại không muốn nói ra cho Luhan biết. Cô vẫn mong vào tình yêu mới chớm giữa hai người, vẫn hi vọng vào tình yêu ấy…

Khi thức ăn trên bàn đã sạch bóng, Chanyeol đứng dậy nói lớn:

- Mọi người sang phòng giải trí nào!

Fany, Yuri và Sunny thích thú đi theo Chanyeol. Yoona nói nhỏ với Sehun điều gì đó. Sehun bước đến nói với Chanyeol:

- Anh cho em chở Yoona về trước nhá! Cô ấy bảo là ở nhà có việc

- OK! Em cứ đưa cô ấy về đi!- Chanyeol nở nụ cười.

Sehun và Yoona cúi chào Chanyeol rồi về mà không nói tiếng nào với Luhan. Lúc này những người còn lại đều đã đi cùng Chanyeol, chỉ còn lại Luhan. Luhan nhìn ra cửa sổ từ phòng ăn, suy nghĩ về những chuyện linh tinh thì giọng nói Jessica đã kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ ấy:

- Dạo này anh sao rồi?

Luhan quay lại nhìn Sica đang bước đến đứng cạnh anh, cười nửa miệng:

- Vẫn khoẻ.

- Thế à?- Jessica ngồi lên bệ cửa sổ- Sehun thế nào rồi? Em thấy cậu ấy hình như vẫn còn sợ khi gặp em thì phải

Luhan lúc này mới nhìn thẳng vào mắt Jessica, ánh nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống cô:

- Cô hại nó ra như thế, làm anh em chúng tôi bẽ mặt trước công chúng, làm nó không sống yên suốt một năm học kế tiếp, cô nghĩ tôi và nó sẽ ổn à?

- Cũng chỉ do anh năm đó thôi! Nếu anh không từ chối tình cảm của em thì em đã không làm thế!- Sica đưa tay nắm lấy cổ áo anh. Luhan tức giận dứt tay cô xuống thật mạnh:

- Tại sao cô không trả thù lên tôi này? Sao cô lại đi lấy em tôi ra để mà trả thù tôi? Cô mù à, cô không biết ai mới là người mà cô phải trả thù à? Sehun có tội tình gì đâu, em ấy còn không biết cô là ai nữa kia! Thế mà cô…

Sica đứng xuống đất, ngước mắt lên nhìn Luhan, đôi mắt không chứa chút cảm xúc:

- Vì anh có bị gì thì anh cũng không hề hấn gì. Còn làm tổn thương người anh yêu thương nhất, đó mới là cách trả thù anh.

Jessica đẩy nhẹ Luhan rồi bước ra khỏi phòng. Luhan thờ thẫn nhìn ra ngoài lần nữa. Jessica đã nói quá đúng về con người thật của anh, không thể bị đánh bại nhưng có thể vì người thân mà trở nên yếu đuối. Anh bật cười. Tại sao anh lại không nghĩ ra điểm yếu này của mình chứ? Điểm yếu của anh không phải nằm ở đâu khác mà lại nằm ngay những người anh yêu thương. Sica vẫn chưa đi. Cô vẫn chỉ đứng đó nhìn Luhan, nở nụ cười đầy khoái trá:

- Thấy chưa Luhan? Từ chối em là điều ngu ngốc nhất anh đã từng làm đấy!

Yoona và Sehun ngồi trong xe nãy giờ mà vẫn chưa đi đâu. Sehun bực dọc lên tiếng:

- Ya! Cậu tính bảo mình đi đâu đây?

Yoona ngẫm một lúc rồi quay sang Sehun:

- Đến bãi biển… lúc nãy đi!

Chiếc xe lập tức lăn bánh ra khỏi khu biệt thự thật nhanh. Seohyun vẫn đứng ngoài vườn, đón từng cơn gió thoáng qua làm rối tung mái tóc cô. Luhan chợt đến đứng cạnh cô, cười nói:

- Chúng ta đi thôi!

- Đi đâu?

- Đi một nơi chỉ có hai chúng ta!- Luhan quay lại mỉm cười với Seohyun rồi bất ngờ kéo tay cô đi.



Ở bãi biển…

Sehun đậu xe trên lề rồi cùng Yoona đi xuống bãi biển. Yoona đứng ngay nơi gần nhất với biển. Sóng vỗ vào chân cô thật nhẹ nhàng mà lạnh buốt. Nước biển mùa đông mà, không lạnh sao được. Sehun đi đến đứng cạnh cô. Cả hai đứng đó, ngắm nhìn mặt biển trong veo cùng mặt trời đang lặn xuống sau dãy núi. Cả vùng trời rực lên một màu đỏ vàng thật sáng. Yoona lên tiếng:

- Mình không dám nói chuyện này với Baekhyun. Thế nào cậu ấy cũng sẽ lo cuốn quýt lên cho mà xem!- Rồi cô quay sang nhìn thẳng vào Sehun- Nhưng mình muốn nói với cậu.

- Tại sao thế?- Sehun cười.

- Vì… mình cũng không biết nữa- Yoona nhún vai- Có lẽ ở bên cạnh cậu, mình luôn cảm thấy có gì đó thật gần gũi.

- Thế cậu kể đi! Nói mình nghe xem có chuyện gì!- Sehun ngồi xuống bãi cát làm Yoona cũng ngồi theo:

- Thực ra… mình vẫn chưa quên được Luhan. Cho đến bữa tiệc hôm nay, mình đã nhận ra điều đó. Tim mình…- Yoona đưa tay lên vị trí của trái tim đang đập trong lồng ngực- nó cứ nhói đau mỗi khi cảm nhận được Luhan đang ở xung quanh. Mỗi lần mình nhắm mắt lại, hình ảnh của Luhan lại hiện lên trong đầu mình. Mình không muốn đâu, Sehun à! Mình không muốn!

Yoona cứ lắc đầu nguầy nguậy rồi lại cứ nói “Mình không muốn”. Nước mắt vô thức trào ra từ đôi mắt tuyệt đẹp ấy. Sehun vòng tay ôm lấy Yoona như lúc trước mà lòng đau nhói. Cô gái anh yêu lại đau khổ vì người anh quý nhất sao? Ừ, anh yêu Yoona nhiều lắm. Bảo vệ cô từ đằng sau, nắm lấy tay cô mỗi khi cô run, nó không giúp anh xem cô là bạn mà lại còn khiến anh thích cô nhiều hơn. Dù có kể chuyện của mình cho Yoona nghe, cố gắng xem cô đơn thuần là một người bạn thân, dù có một chút nữa thôi là thành công nhưng rồi chỉ cần một nụ cười, một cái nắm tay của cô, mọi công sức của anh đều tan biến. Anh đã yêu cô rồi. Oh Sehun đã yêu Im Yoona rồi, không đơn thuần là thích nữa. Nước mắt người con gái anh yêu cứ liên tục rơi xuống, ướt đẫm vai áo anh. Từng giọt từng giọt như từng cây kim nhọn đâm vào tim Sehun. Cô đau, anh đau gấp bội. Tình yêu là thế đấy. Nếu biết yêu khổ như vậy, anh đã không sa vào nó, đã không để trái tim mình rung động. Nhưng dù có muốn hay không, anh cũng đã sa vào nó rồi. Giờ anh phải làm sao? Nhìn người con gái đang khóc oà trong vòng tay anh thế này, lòng anh quặn lại. Sehun van nài:

- Đừng khóc nữa mà Yoona! Mình xin cậu đấy!

Yoona còn khóc to hơn:

- Mi…hức…. Mình… không…hức… hức… muốn đâu!

- Mình xin cậu đó! Đừng khóc nữa, nó làm mình đau!- Sehun cắn môi để ngăn nước mắt rơi ra. Anh không muốn mình trở nên yếu đuối trong mắt Yoona thêm nữa.

- T…hức hức… tại sao… cậu lại nói thế? Tại sao… hức…c…cậu lại… đau?

Sehun dùng cả hai tay nâng gương mặt của cô, nói với giọng thật nhẹ nhàng:

- Vì anh yêu em, Yoona à! Oh Sehun yêu Im Yoona, rất nhiều!- Sehun vuốt mái tóc dài đang bay bay vào mắt Yoona. Đôi mắt nai kia nhìn anh đầy bất ngờ, không có phản ứng gì thêm. Sehun mỉm cười đầy ấm áp, nói tiếp:

- Nhưng anh không cần em đáp lại tình cảm của anh. Chỉ cần em sống vui vẻ hạnh phúc là anh cảm thấy yên tâm rồi!

Yoona rời khỏi vòng tay Sehun, mắt vẫn nhìn anh trân trân, không chớp. Cô phải làm sao đây? Người bạn mà cô mới quen, người đã ở bên cô trong lúc cô đau khổ nhất đang nói lời yêu cô? Cô biết phải làm gì đây? Anh chấp nhận yêu cô nhưng không mong cô đáp lại sao? Đây thật khác với Oh Sehun mà cô biết. Tình cảm anh dành cho cô, sao mà… nó cao thượng quá!

Sehun đã đoán trước phần nào phản ứng này của Yoona. Nghĩ lại, anh mới thấy mình thật ngốc. Tại sao lại đi tỏ tình với cô chứ? Lỡ may cô không còn thân với anh thì sao? Sehun đành đứng dậy, đưa tay ra:

- Để mình đưa cậu về.

Sehun chỉ đưa tay ra chứ không hề chắc rằng Yoona sẽ chịu nắm tay anh lần nữa. Thật bất ngờ, Yoona lại nắm tay anh rồi đứng dậy, mỉm cười rồi nói:

- Về thôi Sehun! Chúng ta cùng về nào!

Gió biển vẫn thổi, mỗi lúc một mạnh hơn, lạnh hơn. Nhưng trong trái tim của người con gái nào đó lại đang trở nên ấm hơn bao giờ hết….
Về Đầu Trang Go down
Móm_Couple
Mod
Mod
Móm_Couple

Tổng số bài gửi : 132
Ca$h : 149
Join date : 29/11/2013
Age : 30
Đến từ : Vùng Đất Móm

[Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world   [Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world EmptyMon Dec 30, 2013 8:18 pm

Chapter 13

Lại một ngày chủ nhật nữa tới. Baekhyun nằm lăn qua lăn lại trên giường, nhìn bầu trời bị nhuộm màu xám xám của mây kia mà chán nản. Chủ nhật gì mà trời âm u thế này thật không muốn đi đâu. Cậu quyết định úp mặt vô gối mà ngủ tiếp. Thế mà, một tin nhắn đã phá vỡ giấc mộng của Baekhyun:

“Bacon, đi mua đồ ăn sáng cho bọn mình đi! Cậu hứa là chủ nhật này ra công viên ngồi học mà, không nhớ à?”

Baekhyun dộng đầu mình vô gối liên tục, tỏ ra tức lắm. Ai bảo cậu hứa sẽ mua đồ ăn sáng cho Yoona và Sehun rồi cả 3 sẽ cùng đi đến công viên học cơ chứ. Nhìn bầu trời thế này, Baekhyun ngáp một cái rõ to rồi leo xuống giường.



Công viên…

- Yoona à!- Sehun vẫy vẫy cô bạn đang ngồi trong mái hiên. Yoona quay sang, cười rạng rỡ nhìn Sehun rồi cũng vẫy tay lại. Sehun nhanh chóng chạy đến ngồi cạnh cô, hỏi:

- Baekhyun đâu? Cậu ấy chưa tới à?

Yoona lo lắng nhìn ra đường:

- Chưa thấy.- Rồi cô quay sang nhìn Sehun- Nhân lúc cậu ấy chưa đến, bọn mình… nói chuyện chút đi!

Sehun quay người lại để nhìn thẳng vào cô. Yoona hít một hơi rồi nói:

- Chuyện… giữa bọn mình ấy! Chúng ta hãy cứ là bạn nhé!

Sehun hơi hụt hẫng dù trong lòng đã biết chắc cô sẽ nói như thế. Anh nở một nụ cười như để xoá đi sự lo lắng đang hiện rõ trên gương mặt Yoona:

- Được thôi! Mình đã nói rồi, mình không cần cậu đáp lại.

Gương mặt Yoona giãn ra đầy thoải mái. Cô cảm thấy áy náy lắm nên bây giờ mới dám nói điều này với Sehun. Nhưng Sehun không sao là tốt rồi. Yoona đặt tay mình lên tay Sehun, giọng nhẹ nhàng:

- Cảm ơn cậu, Sehun à!

Quay trở về với Baekhyun. Lúc này cậu đang mua đồ ăn sáng trong một tiệm thức ăn nhanh thì nghe có tiếng kêu:

- Ơ! Cậu gì ơi! Cái cậu gì mặt áo xanh quần trắng, tóc xoăn xoăn ấy!

Baekhyun quay lại nhìn về phía tiếng kêu. Người ta miêu tả giống với cậu bây giờ quá mà, sao mà không nhìn cho được. Vừa lúc đó, thu ngân cũng đã bỏ đồ ăn cậu mua vào trong giỏ rồi nên Baekhyun cầm ra rồi nhìn thử xem ai đang gọi cậu. Gương mặt Baekhyun tối sầm lại khi thấy đó là cái tên nhiều răng trù cậu chấn thương sọ não hôm trước. Với cái mặt âm u như mây trời ngoài kia, Baekhyun dậm rầm rầm đi ra ngoài làm cho những người trong tiệm nhìn cậu với ánh mắt khó hiểu. Vừa bước ra khỏi cửa thì…

“RẦM! RẦM! RẦM!”

Những giọt nước mưa đầu tiên rơi xuống. Sấm sét nổ ầm ầm trên trời cao. Baekhyun chán nản thở dài:

- Ông trời à! Ông trời thật biết đùa đấy!

Như nghe tiếng than thở của cậu, trời mưa ngày càng nặng hạt. Cậu lại quên mang theo dù nữa mới tức. Chợt một cây dù đưa ra trước mặt Baekhyun:

- Cầm lấy này!

Baekhyun quay lại nhìn thì thấy Chanyeol đang cười toe toét khoe 32 cái răng sáng bóng. Cậu nói bâng quơ:

- Đúng là sáng nay không nên ra đường mà! Toàn gặp chuyện xui.

Chanyeol quơ quơ tay trước mặt Baekhyun:

- Cậu ơi! Cậu không nhớ tôi à? Hay là… cậu bị mất trí nhớ thật rồi!- Chanyeol hoảng hốt nên không nhận ra Baekhyun đang phóng điện từ đôi mắt sang anh. Cậu tức giận đẩy Chanyeol ra giữa màn mưa trắng xoá:

- ĐỒ ĐIÊN! TÔI MẤT TRÍ NHỚ HỒI NÀO HẢ?

Chanyeol ngẩn ngơ không hiểu chuyện gì. Baekhyun cầm lấy cây dù rồi đi ra giữa màn mưa, bỏ lại Chanyeol ngồi bệch xuống đất, người ướt sũng mà chưa mua được đồ ăn, còn gương mặt thì… khó tả lắm! Baekhyun đi một quãng thật xa rồi quay lại nhìn về phía Chanyeol mà lầm bầm:

- Đồ điên! Giỏi cái gì không giỏi chỉ giỏi trù người khác! Hừ! Buyn Baekhyun ta không cho ngươi vài đường Taekwondo là may cho ngươi đấy! Kekeke!

Tự nói, Baekhyun tự cười đắc chí giữa trời mưa.Điện thoại trong túi rung lên làm cậu cuống cuồng chạy ra công viên. Nếu không ra kịp thì dám chắc con nai háu đói đang ngồi công viên sẽ biến cậu thành thịt ba chỉ nướng lắm à!

Yoona ngó ra màn mưa trắng xoá đầy lo lắng. Không biết Baekhyun có bị gì không nữa, gọi thì cũng không nghe máy. Sehun nhân cơ hội này mà ngắm nhìn Yoona. Đôi mắt to tròn, lúc nào cũng khiến người ta xiêu lòng vì sự trong sáng của nó. Gương mặt Yoona bỗng dưng giãn ra khi thấy Baekhyun đang chạy đến chỗ cô và Sehun đang ngồi. Cậu thở hổn hển:

- Xin lỗi nha! Tại trời mưa lớn quá nên là…

Chưa kịp nói hết câu thì Baekhyun đã nhận ra bịch đồ ăn trên tay đang nằm gọn trong lòng bàn tay của con nai kia. Sehun lên tiếng:

- Ngồi xuống đi, bọn mình cùng ăn!

- OK!- Yoona cười đồng tình với Sehun. Cả ba bỏ cặp sách trên ghế rồi ngồi xuống đất bày biện thức ăn ra. Họ ăn vui vẻ, cười nói suốt vì những câu chuyện cười của Baekhyun. Làn mưa ngoài kia và không khí trong mái hiên này thật khác nhau, dù chúng chỉ cách nhau đúng một bước chân. Mưa lạnh lẽo bao nhiêu thì không khí trong này lại càng ấm áp bấy nhiêu…

Tay cầm chiếc dù màu hồng, Seohyun rảo bước thật nhanh đến quán café- nơi Luhan đang đợi. Nhìn thấy anh, trên môi cô bỗng vẽ ra một nụ cười mỉm. Cô nhanh chân bước vào trong cho đỡ lạnh rồi bước đến, ngồi đối diện Luhan. Lúc này anh đang suy nghĩ gì đó nên khi Seohyun bước đến anh mới giật mình ngồi thẳng dậy. Seohyun hỏi, giọng vẫn nhẹ nhàng như thường ngày:

- Anh hẹn em ra đây có chuyện gì thế?

- Thì… chỉ là một cuộc hẹn hò giữa hai người đang yêu thôi mà!- Luhan nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Seohyun đang để hờ lên bàn- Sao tay em lạnh thế?- Giọng anh lo lắng.

- Không có gì đâu! Đi ngoài mưa thì tay sẽ phải lạnh thế thôi!- Seohyun cười nhẹ, trái tim đập thình thịch thật nhanh khi Luhan cầm lấy tay cô. Luhan nói tiếp:

- À! Anh muốn nói với em chuyện này.

- Em biết mà! Anh không đời nào hẹn em ra quán café chỉ để hẹn hò đâu!- Seohyun nói, giọng nửa đùa nửa thật. Thì đúng mà, có đời nào anh chịu ra quán café ngồi như bao cặp tình nhân khác. Trước cửa nhà cô mới là địa điểm hẹn hò yêu thích của anh. Luhan cười trừ:

- Jessica- em gái Chanyeol, cô gái mà em đã gặp hồi tuần trước ấy!

- Thì sao anh?- Seohyun ngạc nhiên khi chính cô Jessica này lại là chủ đề chính của hai người lúc này.

- Em hãy cẩn thận với cô gái ấy nhé!- Luhan nói, giọng nghiêm túc lạ thường.

- Vì sao?- Seohyun thắc mắc.

- Chuyện này… anh không thể giải thích cho em được. Nó… rất rắc rối, đến bây giờ vẫn thế! Nên em cứ nghe theo lời anh, đừng bảo anh phải giải thích gì thêm.- Luhan nói tiếp, giọng ngập ngừng như không muốn nói ra. Đúng là như thế mà, anh đâu muốn phải giấu Seohyun chuyện gì. Nhưng đây cũng chỉ vì sự an toàn cho cô mà thôi.

Seohyun nắm chặt tay kia ở dưới bàn. Cô là người yêu anh mà, sao anh lại không thể nói cô nghe lý do cơ chứ! Cô nói tiếp, tay kia rút ra khỏi bàn tay Luhan làm anh bất ngờ:

- Anh coi em là gì thế?

- Sao em lại hỏi là vậy?- Luhan đáp lại cô bằng câu hỏi khác.

- Nếu anh bảo em phải cẩn thận, thế thì sao anh lại không muốn cho em biết lý do. Anh không tin em à?

- Không phải như thế đâu! Seohyun à, anh chỉ muốn em được an toàn mà thôi! Sự trở về của Jessica không phải là điều bình thường đâu! Đợi khi qua hết mọi chuyện, anh sẽ kể em nghe tất cả. Em có tin anh không?- Luhan hơi chồm người tới, nhìn sâu vào đôi mắt người yêu.

Seohyun nói ra những gì mà bao nhiêu lâu nay cô đã nghĩ:

- Anh luôn bảo em phải tin anh. Em vẫn tin đấy thôi! Nhưng những gì anh làm lại khiến em không tin tưởng vào anh, vào cả tình yêu mà anh dành cho em nữa kìa! Anh nói anh yêu em, nhưng anh luôn nhìn Yoona. Ánh mắt anh nhìn chị ấy không giống với ánh mắt khi anh nhìn em. Anh nhìn Yoona đầy lo lắng và cả… yêu thương nữa kìa! Anh luôn nói rằng Yoona và anh chỉ là bạn và anh không yêu Yoona. Nhưng anh biết không, mỗi khi đứng gần em và chị ấy, anh luôn nhìn chị ấy chứ không bao giờ liếc qua em một cái. Anh nghĩ em là đứa con nít sao? Em không nhận ra ngần ấy dấu hiệu à? Em cũng là một người con gái, cũng nhạy cảm như bao nhiêu người con gái khác thôi! Tại sao thế Luhan?

- Thế ra… em vì ánh nhìn của anh dành cho chị em nên em mới nói ra những lời đó à?- Luhan bật cười.

- Đúng thế đấy! Ánh mắt anh thể hiện tất cả. Bên anh 2 tháng trời, đó là điều mà em biết đầu tiên.

- Thế em muốn anh phải làm thế nào hả Seohyun?- Luhan nhìn cô đầy thảm thiết.

- Bọn mình… chia tay đi! Em không thể nào yêu một người mà lúc nào người đó cũng nhìn về phía người khác được!- Seohyun nói bằng giọng bình thường nhất có thể nhưng trái tim cô thì đang vỡ vụn bên trong.

- Được thôi! Nếu em muốn!- Luhan trả lời đầy bình thản làm Seohyun đau hơn nữa. Cô vội đứng dậy, giọng cứng nhắc:

- Xin phép anh!- Rồi vụt chạy ra ngoài trong màn mưa trắng xoá.

Luhan nhìn theo Seohyun đầy nuối tiếc. Anh không thể không thừa nhận những điều Seohyun nói. Anh luôn lo lắng cho Yoona, luôn nghĩ đến cô. Dù Seohyun mới là người anh yêu nhưng mỗi khi nhìn thấy nụ cười toả nắng của Yoona, trái tim anh lại loạn nhịp. Nhìn Yoona đau khổ vào đêm đó, bỗng chốc bao nhiêu hạnh phúc từ khi gặp lại Seohyun đều tan biến cả. Lúc ấy, anh chỉ có thể cảm giác được một thứ: Đau. Anh đau vì Yoona khóc vì anh, pha thêm một chút hối hận khi đã làm người con gái ấy khóc. Trong khi đó, đối với Seohyun, anh không thể cảm nhận như thế. Dường như cảm giác của anh về Seohyun không giống như tình yêu. Anh không cảm thấy chút gì ghen tị khi thấy Seohyun đi cùng với một đứa bạn trai trong lớp. Thế mà khi thấy Yoona và Sehun đi với nhau, anh lại cảm thấy ghen tị với chính em trai của mình. Luhan đã nhận ra rồi, những cảm xúc thoáng qua ấy dù có bị anh chối bỏ nhưng nó vẫn không ngừng quay lại. Đó là vì anh yêu Yoona. Anh yêu người con gái ấy chứ không phải là Seohyun- người anh yêu suốt mười mấy năm. Tình cảm ấy anh cũng không thể nào chối bỏ được nữa rồi!

Seohyun ngồi bên ngoài ngôi nhà của mình. Nước mắt cô cứ thi nhau rơi xuống, hoà cùng làn mưa đang nặng hạt kia. Mưa làm ướt sũng người cô, làm cô lạnh run lên nhưng nó đâu bằng nỗi đau trong trái tim cô lúc này. Mối tình đầu của cô đã tan vỡ thật rồi. Cô không muốn điều đó xảy ra, trong tim cô vẫn còn có anh cơ mà! Nhưng cô không thể để mình làm vật cản cho anh không thể đến với người mình yêu, càng không thể ở bên cạnh anh khi anh đã có người khác tồn tại trong lòng. Cô biết anh đã không còn yêu cô như những lời anh nói. Đôi mắt anh, nụ cười anh đã nói lên tất cả. Cô biết anh đã yêu chị gái mình dù cho anh có phủ nhận đến đâu. Dù cho cô có cố phủ định điều đó, dù cho trong lòng vẫn tin chắc rằng anh vẫn còn yêu cô như những lời anh nói, dù có tự hứa với lòng rằng vẫn sẽ tin anh dù có chuyện gì, nhưng những hành động của anh đã khiến cho lòng tin đó bị lung lay mỗi lúc một mạnh hơn, ánh mắt của anh khiến cho sự phủ nhận ấy trở nên yếu đuối hơn. Lòng cô đau như hàng ngàn mảnh kim loại đâm xuyên qua cùng một lúc. Mối tình đầu của cô sao lại đau khổ thế này. Cô cứ tưởng rằng anh vẫn sẽ yêu cô, vẫn sẽ quan tâm đến cô nhưng suy cho cùng, anh vẫn quan tâm, bảo vệ cô nhưng tình yêu thì… không còn nữa. Anh quan tâm đến cô, nở nụ cười dịu dàng với cô nhưng cô cảm thấy có một khoảng cách vô hình giữa hai người. Và khoảng cách ấy không cái gì khác ngoài trái tim anh. Trái tim anh đã có người khác rồi. Mà người khác ấy không ai khác ngoài chị gái cô- người cô luôn yêu thương nhất, người cô lúc nào cũng muốn chia sẽ mọi điều Lòng cô đau quặn lại khi nghĩ đến đó. Ông trời thật biết trêu cả ba người. Ông cho anh quay lại bên cô làm gì để giờ đây cô ngồi dưới mưa, khóc thương cho tình yêu của mình. Ông cho anh gặp chị cô làm gì để rồi anh lại yêu cô, vô tình đánh mất luôn tình yêu mà từ lúc nhỏ anh đã có sẵn trong tim. Ông trời thật… quá biết đùa mà! Tình cảm con người còn đem ra đùa được nữa cơ đấy!

Seohyun co mình lại ngồi dưới trời mưa mặc cho mưa có lạnh cỡ nào. Mẹ cô bước ra ngoài cùng với cây dù. Bà đang định đi mua chút thức ăn. Bà Taeyeon hoảng hốt nhìn cô con gái út ngồi dưới mưa. Bà lo lắng đỡ con vào nhà:

- Sao thế này hả Seohyun? Sao lại ngồi dưới mưa như thế?

- Mẹ à! Con… đau lắm!- Seohyun gào khóc nức nở.

Bà Taeyeon lặng người đi. Bà biết Seohyun đã có người yêu qua những trang nhật ký của con mình. Trong trang nhật ký gần đây, bà thấy con ghi toàn chữ “Chia tay”. Bà hiểu con mình đã làm như thế với người yêu của nó. Taeyeon vỗ vai con gái mình nhè nhẹ:

- Không sao! Không sao đâu con! Mối tình đầu mà, nó không dễ quên. Nhưng con hãy nín đi, đã chia tay rồi thì… cứ để nó trôi qua. Đừng đau lòng vì quá khứ nữa mà con!- Nước mắt trào ra từ đôi mắt hiền từ của bà khi thấy con mình đang khóc trong đau đớn. Ừ, thì mối tình đầu mà, làm sao dễ quên cho được?
Về Đầu Trang Go down
Móm_Couple
Mod
Mod
Móm_Couple

Tổng số bài gửi : 132
Ca$h : 149
Join date : 29/11/2013
Age : 30
Đến từ : Vùng Đất Móm

[Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world   [Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world EmptyMon Dec 30, 2013 8:19 pm

Chapter 14

Trời mưa đã tạnh. Mặt trời ló dạng sau đám mây trắng, ban xuống những tia nắng vàng ấm áp sau một cơn mưa lạnh lẽo. Bộ ba Sehun-Yoona- Baekhyun hí ha hí hửng đi trên con đường về nhà Yoona. Cả ba cứ chọc ghẹo nhau rồi lại quay ra cười. Đến nhà, Yoona mở cửa bước vào thì thấy Seohyun đang nằm trên ghế sofa. Cô lo lắng chạy đến:

- Em sao vậy Seohyun?

Seohyun không đáp lại cô, mặt mày tái nhợt thiếu sức sống. Cô luôn miệng thều thào cái gì đó làm Yoona phải cúi xuống sát mặt cô mới nghe được:

- Luhan… Luhan…

Yoona nhìn sang Sehun và Baekhyun với ánh mắt đầy lo lắng. Em gái cô đang bị gì thế này? Sao lại chỉ kêu tên mỗi Luhan. Mẹ Yoona cũng vừa lúc đó bước ra từ bếp, trên tay cầm tô cháo, cất tiếng:

- Seohyun...

Yoona liền đứng dậy chạy đến trước mặt mẹ, hỏi:

- Seohyun bị làm sao thế mẹ?

- Con bé… đã chia tay bạn trai nó rồi!- Bà Taeyeon nói trong đau khổ. Dù cố gắng kiềm nước mắt nhưng gương mặt bà đã thể hiện rõ sự đau đớn ẩn trong lòng bà. Yoona thất thần lùi ra xa làm Baekhyun phải đỡ lấy cô:

- Yoona à! Cậu sao thế?

Chợt cô đứng thẳng dậy, đôi mắt ánh lên vẻ căm hận. Cô quay sang Sehun, giọng cương quyết:

- Mình phải đi gặp Luhan ngay!

- Đừng Yoona à! Lúc này cậu đang mất bình tĩnh, gặp lại buông ra những lời không hay!- Sehun cố can ngăn. Dù biết Yoona đang buồn khổ lắm, muốn gặp Luhan mà mắng, mà la cho một trận, nhưng anh không thể vì dù sao, Luhan cũng là anh trai anh. Yoona gào lên, nước mắt đã đọng trên khoé mi:

- NẾU LÀ CẬU, CẬU CÓ BÌNH TĨNH ĐƯỢC KHÔNG HẢ? CẬU NHÌN ĐI!- Yoona chỉ về phía Seohyun đang nằm đầy mệt mỏi- VÌ ANH TA MÀ EM TÔI ĐANG BỊ SỐT MÊ MAN, KHÔNG THỂ NÓI ĐƯỢC MÀ CÒN CỐ GẮNG GỌI TÊN ANH TA. NẾU LÀ CẬU CẬU CÓ BÌNH TĨNH ĐƯỢC KHÔNG?

Sehun đứng đờ người ra, không nói gì. Yoona nói cũng có lý của cô, nhìn em mình vì mối tình đầu mà tổn hại sức khoẻ, nói không ra hơi, ai mà không tức giận. Baekhyun cố gắng cầm chặt hai cánh tay Yoona:

- Yoona à! Bình tĩnh lại đi! Mình xin cậu đó!

Baekhyun nói với giọng nài nỉ trông thật tội nghiệp. Yoona ngã quỵ xuống sàn làm cậu phải ôm chặt lấy người cô. Yoona dựa đầu vào vai Baekhyun, nước mắt chảy thành dòng:

- Baekhyun à! Mình phải làm sao đây?

Trái tim Baekhyun như bị lưỡi dao đưa qua thành một vết thật nhẹ nhàng nhưng cũng đầy đau đớn. Cậu chỉ có thể vỗ vai cô:

- Yoona à! Không sao đâu, bình tĩnh lại đi!

Sehun đứng trân trân nhìn hai người thật lâu rồi mới hít một hơi thật sâu, nói:

- Mình sẽ đưa cậu đi gặp Luhan!

Cả Baekhyun và Yoona đều ngạc nhiên ngước lên nhìn Sehun. Còn mẹ Yoona thì lo đút cháo cho cô con gái nhỏ nên không để ý chuyện gì đang xảy ra. Yoona đứng thẳng người dậy, nói:

- Chúng ta đi thôi!



15 phút sau, nhà Luhan…

Yoona phóng như bay ra khỏi xe, đến trước nhà Sehun đập cửa rầm rầm:

- LUHAN! ANH MAU RA ĐÂY!

Người hầu trong nhà nghe thấy liền chạy ra xem ai ở ngoài đó mà kêu tên cậu chủ lớn thế. Cửa vừa mở, Yoona đã chạy vào làm Sehun và Baekhyun cũng phải chạy theo cô. Yoona chặn đường một người hầu lại, hỏi:

- Chị cho em hỏi, phòng của Luhan là phòng nào?

Tuy nói với giọng thật nhỏ nhẹ, đàng hoàng nhưng tia lửa điện trong mắt Yoona thì vẫn không thể che giấu. Người hầu run run chỉ tay về phía cuối hành lang. Yoona vỗ vai cô người hầu rồi nở một nụ cười nhẹ thay lời cảm ơn rồi cũng chạy theo hướng người hầu chỉ. Đến trước cửa phòng, cô cũng đập thật mạnh. Luhan đang nằm đọc sách bên trong giật mình đi ra xem. Cửa vừa mở Yoona đã bay thẳng vào phòng, giọng nghiêm túc nhưng cũng có chút căm phẫn:

- Chúng ta nói chuyện cho đàng hoàng! Khoá cửa lại đi!-

Luhan bình thản khoá cửa rồi đi đến chỗ Yoona đứng. Anh hỏi:

- Có chuyện gì mà sao em giận thế?

Yoona tránh không nhìn vào đôi mắt Luhan. Nhìn thấy nó cô lại không có đủ can đảm mà nói mất. Giọng cô trầm xuống:

- Tại sao anh lại làm thế với Seohyun?

Luhan nở nụ cười. Anh đã biết trước thế nào một người chị thương yêu em gái mình như Yoona sẽ xông đến nhà anh, hỏi chuyện cho ra lẽ. Anh nói như đó là điều hiển nhiên:

- Vì anh không còn yêu cô ấy nữa! Thế thôi!

Yoona đi đến trước mặt Luhan. Khoảng cách hai người rút ngắn lại rất nhiều. Tình chị em giữa Yoona và Seohyun đã giúp cô có thể nhìn thẳng vào mắt Luhan:

- Anh nói nghe hay nhỉ? Anh đã từng hứa với tôi sẽ không bao giờ làm con bé phải đau khổ. Lời hứa đó chỉ mới có 2 tháng mà anh đã vội phá bỏ rồi sao? Anh bảo anh thích Seohyun từ hồi còn bé cơ mà! Sao lại thay đổi nhanh thế?

Luhan dồn cô vào tường, hai tay chặn ngay trên đầu cô. Khoảng cách giữa hai người lại được rút ngắn thêm một đoạn nữa. Chỉ cần 10 cm nữa thôi là mặt hai người chạm nhau. Anh thì thầm:

- Vì anh không còn yêu Seohyun nữa! Đó là lý do cho tất cả những gì anh làm với cô ấy!

Yoona bật cười đầy đau đớn:

- Anh nghĩ em tôi là đồ chơi à? Bỏ tôi ra đi!- Yoona nói đầy giận dữ. Lúc này, một tay Luhan đã cầm chặt lấy cổ tay cô. Luhan đành buông tay kia ra, nhưng tay còn lại vẫn nắm lấy tay cô, mỗi lúc một chặt hơn. Luhan nói, giọng đầy sự chân thành:

- Anh không coi Seohyun là đồ chơi. Quả thật, anh cũng yêu cô ấy nhưng giờ đây, anh đã yêu người khác mất rồi!

Yoona cười còn lớn hơn, nhừng lần này, đó là giọng cười giễu cợt:

- Cô gái nào mà xui xẻo được anh yêu thế?

- Là em đó, Im Yoona!- Luhan nhấn mạnh ba chữ cuối. Yoona ngạc nhiên nhìn Luhan, trong lòng bất chợt thấy yếu mềm. Chợt…

“BỐP!”

5 dấu tay Yoona đã in trên gương mặt trắng trẻo của Luhan. Yoona tát Luhan, điều đó khiến cả hai ngạc nhiên. Cô không hề có ý định tát anh. Còn Luhan cũng không ngờ rằng mình lại bị ăn tát. Yoona lạnh lùng nói:

- Tôi… đã không còn yêu anh… từ 2 tháng trước rồi!

Nói rồi cô bỏ ra ngoài, đóng cửa bỏ lại Luhan đang từ từ quỵ xuống bên cạnh bàn, trong sự tối tăm của chính tâm hồn anh. Đau lắm, cái tát cô dành tặng anh. Nó đau đến thấu xương. Nhưng nó đau không phải vì cái tát ấy quá mạnh. Nó đau vì trái tim anh cũng đang bị tổn thương nặng nề. Bị người con gái mình yêu tặng cho mình cái tát như thế thật không dễ chịu. Anh đâu hề tiên liệu trước rằng mình sẽ yêu cô nhiều như bây giờ, anh không hề biết trước. Anh chỉ biết rằng từ khi nhìn thấy nụ cười toả nắng của cô, anh đã bị cô thu hút. Không biết bao nhiêu lần anh cố gắng cưỡng lại sự thu hút của cô nhưng đều không thành công. Hằng đêm anh vẫn nhớ về cô. Dù có cố gắng nghĩ về người đáng ra anh phải yêu thì hình ảnh của cô vẫn chiếm lấy toàn bộ tâm trí anh. Anh biết tình yêu anh dành cho cô là không đúng. Vì dù sao, người con gái anh yêu cũng là em gái cô. Anh không thể nào cùng lúc mà yêu cả hai chị em được. Anh không hề muốn điều đó xảy ra, thậm chí là căm ghét nó. Thế mà… tình yêu đầy sai trái ấy lại đến với anh trong âm thầm, lặng lẽ. Nó len lỏi trong tim anh từng ngày, từng giờ. Anh biết nó là sai nhưng vì đó là tình yêu- một thứ tình cảm phức tạp, không có gì sai mà cũng không có gì đúng- anh không thể loại bỏ nó. Nhìn Seohyun chạy ra khỏi màn mưa ngày hôm nay, anh cũng đau lắm chứ. Anh không hề muốn làm tổn thương người con gái trong sáng, hiền dịu ấy chút nào. Anh đã ước sao mình sẽ chạy theo cô, cản cô lại, nhưng tay chân anh cứng đờ, không chịu nhúc nhích. Phải một lúc lâu sau, anh mới có thể gượng đứng dậy mà ra khỏi quán. Anh muốn mình sẽ yêu Seohyun như lúc trước, khi anh chưa gặp Yoona, anh muốn mình sẽ không chia tay Seohyun vì bất kì lý do gì, anh muốn Seohyun và anh sống bên nhau như bao năm qua anh đã từng ước,… bao nhiều điều anh muốn, bao nhiêu thứ anh hi vọng vào tình yêu của anh và Seohyun. Thế mà, chỉ vì anh lỡ thích một nụ cười của người con gái khác mà kéo theo sự đổ vỡ cho mối tình anh ao ước 10 năm. Anh có tội khi anh yêu Yoona? Anh có tội khi anh bỏ rơi Seohyun vì tình yêu khác? Tất cả chỉ do một phút lý trí không thể kìm nổi trái tim mà bao nhiêu tội lỗi, bao nhiêu sai lầm đã xảy ra từ chính anh. Thực lòng, ai nghĩ anh có tội, ai nghĩ anh ác, liệu có thật là anh ác độc không? Hay là, chỉ do cảm xúc, do trái tim- hai thứ không bao giờ chịu đi theo lý trí mãi mà sẽ luôn tìm kiếm sự giải thoát, sự tự do vốn có- đã có đủ sức mạnh để đánh bật lại lý trí? Luhan đâu muốn bao nhiêu chuyện này xảy ra, càng không muốn kéo cả Seohyun lẫn Yoona vào vòng xoáy ái tình này, thế mà, nó vẫn xảy ra đấy thôi! Vậy lỗi… là do đâu? Do anh hay… trái tim anh? Một… hai… ba… giọt nước mắt đã rơi xuông sàn. Anh đang khóc sao? Đã bao nhiêu năm rồi anh không nếm được vị mặn của nước mắt. Nhưng giờ đây, sao mà… nó đắng quá, không thể nào chịu được…



- YOONA À!- Sehun gọi với theo khi thấy Yoona chạy ra khỏi cửa phòng, một tay ôm lấy mặt. Baekhyun liền chạy theo Yoona. Với sức chạy của một đứa con trai như Baekhyun thì tóm lấy Yoona dễ dàng cũng là điều hiển nhiên. Baekhyun ôm chặt lấy Yoona dù cho cô có đánh cậu đau cỡ nào. Yoona vừa khóc vừa đánh vào người Baekhyun thật mạnh:

- Tại sao? Tại sao… mình lại đau thế này cơ chứ?

Baekhyun vuốt nhẹ tóc Yoona như an ủi, giọng nói nghe thật nhẹ nhàng, đầy sự ấm áp, quan tâm:

- Nín đi Yoona! Sẽ không sao đâu! Mọi chuyện rồi sẽ qua đi mà!

Sehun chạy theo Baekhyun và thấy cậu đang an ủi Yoona như vậy thì muốn chạy đến bên cạnh Yoona. Nhưng rồi anh đứng khựng lại. Tốt nhất hãy để cho Yoona ở cạnh Baekhyun. Bây giờ rất có thể cô cũng đã ghét luôn Sehun rồi. Anh đành đi lấy xe chạy ra chỗ hai người kia, ra hiệu cho Baekhyun đưa Yoona lên xe. Baekhyun hiểu ý rất nhanh liền làm theo. Tiếng khóc nấc của Yoona làm Sehun buồn đến não lòng. Cô cứ khóc, khóc mãi trên vai Baekhyun mà không cần để ý đến điều gì xung quanh. Qua gương, nhìn thấy nước mắt trên gương mặt của người con gái ấy, Sehun càng lúc càng giận anh trai. Luhan về đây làm gì để cuốn cả 4 người vào vòng xoáy tình yêu? Anh ấy về đây làm gì để cho 3 người đau khổ? Yoona khóc, Seohyun bệnh, Sehun cũng đau, thế còn Luhan? Anh có không đau cũng được nhưng đừng làm người khác đau đớn đến tột cùng như vậy chứ. Con người anh thật quá vô tâm, thật quá ích kỷ! Nhưng Sehun đâu biết, ở trên căn phòng kia, nước mắt cũng đang rơi rất nhiều như chính Yoona bây giờ. Nếu Sehun không biết, đó cũng không phải lỗi của anh. Nhưng trong vòng xoáy này, ai cũng đang rất đau, không chừa ra bất kì ai. Oh Sehun, đến khi nào anh mới hiểu ra được điều đó?

Baekhyun’s POV

Yoongie à! Đừng khóc nữa mà! Mình đau lòng lắm đó! Mình không muốn thấy cậu khóc đâu! Mình yêu cậu nhiều lắm Yoong à! Thế nên đừng khóc nhé! Nước mắt cậu không đáng để rơi nữa đâu, cậu đã khóc quá nhiều rồi!

End Baekhyun’s POV



“King koong!”- Tiếng chuông cửa vang lên. Bà Taeyeon giật mình đi ra mở cửa. Chăm lo cho Seohyun cả buổi sáng chưa kịp nghỉ ngơi nên giờ bà muốn chợp mắt một lát. Taeyeon ra mở cửa thì thấy một chàng trai tóc đỏ đang đứng ngoài cửa, trên môi vẽ ra một nụ cười:

- Chào bác!

- Cậu tìm ai?- Taeyeon ngạc nhiên nhìn chàng trai.

- Cháu đang tìm một người có tên là Kim Taeyeon, không biết người đó có phải đang ở đây không ạ?

- Là tôi đây! Có chuyện gì sao?- Bà ngạc nhiên hơn nữa

Suho nở một nụ cười ấm áp:

- Là cháu, Suho đây! Bác nhớ cháu không?

Taeyeon lấy tay bám chặt cánh cửa để ngăn mình không ngã. Cậu con trai này… là Suho đây sao? Bao nhiêu năm bà đã không gặp rồi. Lấy lại được bình tĩnh, bà cúi đầu thật thấp:

- Chào cậu Suho! Đã lâu không gặp
Về Đầu Trang Go down
Móm_Couple
Mod
Mod
Móm_Couple

Tổng số bài gửi : 132
Ca$h : 149
Join date : 29/11/2013
Age : 30
Đến từ : Vùng Đất Móm

[Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world   [Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world EmptyMon Dec 30, 2013 8:20 pm

Chapter 15

Flash Back

Có một cậu bé cỡ chừng 5 tuổi đang nắm chặt tay cha đi trên hành lang bệnh viện. Đôi mắt trong veo như làn nước mùa thu của cậu nhìn xung quanh đầy thích thú. Cậu có bao giờ biết bệnh viện là gì đâu. Từ nhỏ đến giờ cậu vẫn chưa từng vào bệnh viện cơ mà. Đối với Suho, bệnh viện thật là lạ lùng. Vì sao nó có mùi ghê thế? Vì sao có nhiều người mặc đồ giống nhau mà mặt mày lại xanh xao đi lại trên hành lang? Vì sao màu trắng mà cậu thích nhất lại có đầy trong bệnh viện với vẻ lạnh lẽo mà cậu chưa từng thấy bao giờ? Bao nhiêu câu hỏi hiện lên trong đầu của đứa trẻ ngây thơ. Cha Suho dừng lại trước một phòng bệnh, nhìn cậu bé:

- Suho à! Chúng ta vào trong nhé?

Suho thắc mắc không biết vì sao trong đôi mắt hiền từ của cha lại chất chứa nỗi buồn. Đáng lý cha phải vui chứ, hôm qua mẹ vừa mới sinh cho cha một đứa con, cho cậu một đứa em cơ mà. Hai cha con bước vào phòng. Người mẹ đang nằm trên giường bệnh, bên cạnh là một cái nôi. Suho mừng rỡ chạy lại bên mẹ. Đôi mắt ngây thơ hiện rõ sự lo lắng khi thấy gương mặt mẹ tái nhợt, thiếu sức sống:

- Mẹ ơi, mẹ sao thế?

Thấy con trai, người mẹ cũng cố gắng nở nụ cười tươi nhất có thể. Cha Suho thốt lên đầy lo lắng khi thấy vợ mình đang gượng ngồi dậy, gương mặt nhăn lại vì đau đớn:

- Kìa, Yurang! Em đang yếu lắm! Đừng cố gắng ngồi lên nữa!

Yurang chỉ mỉm cười nhẹ nhìn chồng rồi lại thôi, không cố ngồi nữa mà cầm lấy bàn tay bé nhỏ của Suho:

- Con trai à! Mẹ yêu con nhiều lắm, hãy nhớ lấy điều đó nhé!

Bà nở nụ cười ấm áp nhưng yếu ớt nhìn Suho đang cười thật tươi rồi chỉ tay về phía cái nôi:

- Suho à, đó là Yoona- em gái con đó!

Suho chạy đến bên chiếc nôi và nhìn vào trong. Một cô bé đang ngủ say, đôi môi đỏ hồng chúm chím lại trong thật đáng yêu. Đôi mắt Suho ánh lên vẻ hạnh phúc. Cậu đã mong biết bao nhiêu ngày cô em gái mình ra đời. Suho đứng bên cạnh chiếc nôi, ngắm nhìn cô em gái bé nhỏ vừa ra đời không chớp mắt, đôi môi luôn nở một nụ cười. Chợt cha Suho kêu lên hoảng hốt:

- Kìa! Yurang, em sao thế?

Suho nghe tiếng cha mình liền chạy lại bên giường mẹ. Yurang thở dốc, gương mặt mỗi lúc một tái hơn. Bà cố gắng thốt lên mấy tiếng trong tiếng thở nặng nhọc:

- Hãy… bảo vệ… Yoona… nhé! Mẹ… yêu… con

Tay Yurang buông thõng xuống không còn chút sức lực. Người cha gào lên:

- YURANG!!!!!!!

Đứa bé 5 tuổi tên Im Suho đã thấy mẹ mình ra đi như thế đấy…

Ngày đầu thu, trời trong xanh dịu mát. Nhưng ở một góc nghĩa trang, hoa trắng được giăng khắp nơi. Hôm nay là lễ tang của Yurang- mẹ Suho. Cậu bé lặng nhìn di ảnh mẹ, không khóc không cười. Cậu như một cái xác không hồn, chỉ biết đứng đó nhìn mẹ. Cha Suho gọi vệ sĩ:

- Đưa thiếu gia về nhà đi!

Người vệ sĩ gật đầu rồi kéo tay Suho đi. Suho không chống cự, chỉ thả lỏng người cho vệ sĩ kéo đi nhưng đôi mắt vẫn hướng về phía di ảnh người mẹ. Khi đã ngồi trong xe, cậu nói thầm như để mẹ nghe thấy:

- Mẹ ơi, Suho sẽ bảo vệ Yoona suốt đời. Mẹ hãy về bên Suho nhé!

Suho biết rõ ước nguyện của cậu chỉ là viển vông. Mẹ cậu sẽ chỉ hiện về trong giấc mơ của cậu mà thôi…



2 năm sau…

Suho đang ngồi trong vườn học bài, tiện thể chăm sóc cho cô em gái nhỏ đang chạy lon ton khắp nơi. Bầu trời của những ngày đầu mùa thu xanh thẳm. Yoona vẫy vẫy tay vừa gọi anh, có vẻ như cô bé đã phát hiện ra điều gì đó:

- Anh à!!!

Suho mỉm cười chạy đến đứng cạnh Yoona:

- Gì thế Yoongie?

Yoona chỉ tay vào cây hoa hướng dương đầy thích thú

- Hoa này là hoa gì thế anh? Sao màu sắc của nó sặc sỡ quá!

Suho mỉm cười lần nữa, xoa đầu em gái nhỏ rồi giải thích:

- Đây là hoa hướng dương, còn gọi là hoa mặt trời đó! Lúc nào nó cũng chỉ mọc về phía có ánh mặt trời rọi xuống thôi!

Yoona nhìn anh trai đầy ngưỡng mộ. Anh trai cô thật là tài giỏi. Cô bé cười tít mắt:

- Đẹp lắm đúng không anh?

- Uhm! Nó đẹp lắm!- Suho cười buồn. Loại hoa này làm cậu nhớ đến người mẹ hiền từ, nhân hậu. Lúc trước mẹ cậu cũng thích loại hoa này lắm. Hai anh đi khắp khu vườn rộng lớn, thăm thú những cây hoa trong vườn chợt…

“ĐÙNG! ĐÙNG!”

Tiếng súng làm hai anh em giật mình. Theo phản xạ, Suho vội kéo tay em mình xuống rồi lấy tay che chắn cho cả hai. Chợt cậu nghe có tiếng của cha:

- Suho! Yoona! Hai con ở đâu?

Suho gọi lớn, át lại tiếng súng đang vang lên mỗi lúc một dữ dội:

- CON Ở ĐÂY! YOONA CŨNG Ở ĐÂY!!!!

Cha Suho vội vàng chạy đến bên cạnh hai con nhỏ rồi hoảng hốt nói lớn:

- Hai con hãy theo cha nhé!

Suho gật đầu rồi bế bổng Yoona trên tay. Cô bé sợ hãi gục đầu vào người anh. Cha Suho dùng cả tấm thân che chắn cho hai đứa con chạy vào phòng khách rồi nhốt họ trong một cái tủ. Trước khi đóng cửa tủ lại, ông nói vội vàng nhưng rất rõ ràng không thiếu một từ:

- Nghe này Suho, khi nào hết tiếng động gì nữa thì hãy đi ra nghe chưa con? Khi ra rồi thì hai đứa hãy đến chỗ người hầu Taeyeon. Chỉ có cô ấy mới có thể cứu chúng con được thôi!

Cha Suho hôn nhẹ lên trán hai đứa con thơ, thì thầm, dù giữa những tiếng súng đang vang lên không ngớt, cả hai vẫn nghe rõ:

- Cha yêu hai con nhiều lắm!

Rồi ông đóng sập cửa tủ lại nhưng có lẽ vì đóng vội quá, cánh cửa vẫn he hé, không kín lại. Suho đưa tay bịt nhẹ miệng Yoona, ngăn không cho tiếng thút thít của con bé thoát ra ngoài, đôi mắt vẫn dán chặt vào khe cửa để nhìn ra ngoài kia…

- Bây giờ mày nói không: Số tiền đó đang ở đâu?- Một giọng nói đáng sợ quát lớn.

- Tao không đưa ra, mày làm gì!- Tiếng cha Suho vang lên thách thức. Tiếng kéo cò súng theo đó cũng vang lên. Suho sợ hãi nhìn người cha đang bị dí súng vào cằm bởi một tên bịt mặt:

- Tao sẽ bóp cò rồi mày sẽ theo con vợ mày về thế giới bên kia, chịu không?

Cha Suho nhắm mắt chờ đợi. Suho muốn chạy ra rồi ngăn cha lại nhưng nhớ đến lời cha dặn, cậu chỉ biết sững sờ nhìn cảnh tượng hãi hùng đó và….

“ĐÙNG!”

Tiếng súng vang lên thật lạnh lùng. Nước mắt Suho lại tuôn ra như suối, ướt đẫm cả đôi bàn tay. Người thân duy nhất của hai người cũng đã ra đi. Cha Suho cố mở mắt nhìn lên chỗ hai đứa con đang trốn mà lòng đau nhói. Ông thều thào:

- Anh xin lỗi em, Yurang.

Như một cảnh quay chậm, từng giây từng phút hiện rõ trong đôi mắt vẫn đang mở lớn vì ngỡ ngàng của Suho trong khi nước mắt vẫn tuôn ra không ngừng. Nhìn qua đôi mắt loè nhoè vì nước, Suho chờ đợi toán người kia đi ra khỏi nhà rồi mới ôm em gái mình, chạy thật nhẹ nhàng đến chỗ cha cậu dặn- chỗ của người hầu Taeyeon. Taeyeon đang ôm mặt vì sợ hãi trong căn phòng của mình. Khi Suho đập cửa cô thét lớn:

- XIN ĐỪNG HẠI TÔI!!!

- Là cháu, Suho đây!- Suho nói với giọng thường ngày, tay nắm chặt tay em gái, trong lòng thì tỉ lệ nghịch với gương mặt bình tĩnh bên ngoài. 5 phút sau, cánh cửa mới mở ra, Taeyeon sợ sệt ngó ra ngoài:

- Cậu chủ à…

Suho ngước lên nhìn Taeyeon, nói rõ ràng

- Ba cháu nói cô có thể giúp tụi cháu trốn thoát.

Taeyeon run rẩy trả lời:

- Đúng thật là thế nhưng mà… chúng tôi chỉ có thể mang theo1 trong 2 cô cậu thôi!

Suho cắn môi suy nghĩ một hồi. Nếu đưa Yoona đi, có thể cậu sẽ không thể sống sót. Nhưng nếu đưa cậu đi mà bỏ lại Yoona, Yoona sẽ chết ngay tức khắc. Cậu phải bảo vệ Yoona, cậu phải thực hiện lời hứa với mẹ một cách hoàn hảo nhất. Suho nói khẽ:

- Cô hãy đưa theo Yoona. Còn cháu có thể tự lo.

Yoona tuy mới 2 tuổi nhưng cũng đủ hiểu anh trai mình đang nói gì. Cô bé hoảng sợ lắc lắc tay Suho:

- Đừng mà Suho! Hãy đi cùng em đi mà!

Suho ngồi xuống nhìn sâu vào đôi mắt trong veo đang long lanh hai giọt nước, giọng dịu dàng ấm áp, chất chứa bao nhiêu tình thương:

- Yoona ngoan, nghe lời anh đi! Đi theo cô Taeyeon, chỉ một thời gian thôi, hai anh em mình có thể gặp lại nhau mà!

Yoona bật khóc lớn ôm chặt lấy cổ Suho. Suho đau đớn ôm chặt cô em gái nhỏ, lòng không nỡ rời xa cô bé. Suho cắn chặt môi như để lấy thêm dũng khí dứt ra khỏi Yoona, quay sang nói với Taeyeon:

- Hãy đưa Yoona đi đi!

Taeyeon bế hẳn Yoona trên tay. Yoona gào khóc thảm thiết đòi anh trai khiến lòng Suho đau đớn. Nước mắt cậu lại tuôn ra một lần nữa:

- Anh sẽ tìm em.



18 năm sau…

London, Anh…

“Cốc! Cốc! Cốc”- tiếng gõ cửa vang lên. Suho nói lớn:

- Mời vào!

Xuất hiện sau cánh cửa là gương mặt tươi roi rói của Luhan- vị bác sĩ mới vào nghề được 4 năm nhưng đầy tài năng, là cánh tay đắc lực của Suho. Luhan nói, giọng hồ hởi:

- Chào sếp! Sếp gọi em lên đây có chuyện gì không?

- À! Không có gì đâu! Tôi muốn cho cậu một kì nghỉ phép dài hạn đó mà!- Suho thoải mái dựa vào lưng ghế mà nhìn gương mặt đang vô cùng mừng rỡ của người đối diện. Luhan thốt lên:

- Thật không sếp?

Suho gật đầu rồi ngồi thẳng dậy, gương mặt nghiêm túc như thường ngày:

- Nhưng không phải là tôi cho cậu nghỉ ngơi không không như thế đâu!

Mặt mày Luhan héo đi. Đúng là sếp của anh, không bao giờ cho người ta cái gì mà không có điều kiện. Luhan nói, giọng như đứa trẻ bị lấy mất món đồ chơi:

- Có chuyện gì sao?

- Tôi muốn nhờ cậu tìm một cô gái tên là Im Yoona, năm nay chắc cỡ khoảng 20 tuổi. Cô ấy đang sống ở Seoul, Hàn Quốc- đúng quê cậu rồi còn gì!

Luhan ồ lên như đã hiểu ra vấn đề:

- OK sếp! Em sẽ tìm ra cho sếp mà!

- Cậu có thể đi!- Suho lại quay vào máy tính và đống hồ sơ trên bàn.

1 tháng sau…

1h sáng…

“Careless, careless. Shoot anonymous, anonymous…

Heartless, mindless. No one who care about me…

…”

Chuông điện thoại vang lên làm Suho tỉnh giấc lẫn cô gái đang nằm bên cạnh. Cô hỏi, giọng ngái ngủ:

- Ai gọi thế?

- Không sao đâu! Em ngủ tiếp đi, Sica!- Suho nở nụ cười rồi đợi cho Sica ngủ tiếp, anh mới bước xuống giường, với tay lấy chiếc áo khoác vào rồi đi ra ngoài ban công, bắt máy:

- A lô!

- Chào sếp. Dạo này sếp sao rồi?- Giọng Luhan vang lên trong điện thoại.

- Tôi khoẻ. Có chuyện gì?- Vẫn lạnh lùng như thường ngày, Suho đi vào vấn đề chính.

- Aishh!! Sếp này á!- Luhan nói với giọng chán nản- Em nghĩ… em tìm ra Yoona rồi sếp ơi!- Luhan vui mừng nói làm Suho đang dựa vào ban công mệt mỏi cũng phải đứng thẳng dậy:

- Thật không?

- Là thật mà! Em tìm thấy một cô gái, khoảng 20 tuổi, tên Im Yoona. Cô gái đó có đôi mắt của sếp á!

Suho xúc động không nói nên lời nhưng vẫn cố bình tĩnh lại, nói tiếp:

- Tôi biết rồi! Cúp máy đây!

Suho cúp máy cái rụp, không quan tâm đầu dây bên kia có định nói gì hay không. Một vòng tay ôm lấy người Suho còn đầu thì dụi dụi vào lưng anh, giọng nũng nịu:

- Có chuyện gì thế?

Suho quay người lại, ôm lấy Jessica:

- Không có gì đâu, cưng à!

Nói rồi Suho hôn lên đôi môi đỏ mọng đầy quyến rũ kia liên tục. Sica cũng không kém cạnh, nồng nhiệt đáp trả lại anh. Suho đẩy Sica về phía giường ngủ của mình, kéo mạnh cánh cửa ban công lại. Chuyện trong đó thì… chỉ có 2 người mới biết được…

End Flash Back

4 tháng sau…

Tiếng chuông cửa vang lên. Sica mệt mỏi đi ra cửa xem ai đang phá đám bữa ăn tối của mình. Mở cửa ra, một gương mặt thân thuộc hiện ra làm Sica ngạc nhiên. Suho đang đứng đó, mái tóc đỏ đó, nụ cười đó, đôi mắt đó,… tất cả vẫn như cũ, không có gì đổi khác. Anh nở nụ cười:

- Chào em, Sica!

Jessica nhanh chóng lấy lại vẻ cao ngạo thường ngày sau một hồi há hốc miệng ngạc nhiên:

- Sao thế? Đến tìm tôi có chuyện gì?

Suho đẩy Sica vào trong, dồn cô vào tường, giọng đầy sức quyến rũ:

- Anh nhớ người tình của anh, bộ không được à?

Sica bật cười nhẹ rồi hôn lên đôi môi Suho mãnh liệt không muốn dứt. Một lúc sau, cô mới buông ra:

- Em cũng nhớ anh lắm, Suho à!

Suho’s POV

Đồ ngốc Jessica! Cô nghĩ tôi yêu cô thật à? Đối với tôi, cô cũng chỉ tuyệt vời trên giường thôi. Còn sau đó thì… tầm thường lắm!

End Suho’s POV



Nhà Yoona…

Yoona ngồi đối diện mẹ, bên cạnh cô là Baekhyun và Sehun. Không khí im lặng đầy nặng nề bao trùm lên ngôi nhà vốn dĩ ấm áp, đầy tiếng cười. Cô ngạc nhiên hỏi:

- Mẹ à! Có chuyện gì sao?

Taeyeon run run đôi tay làm giọng cũng run theo:

- Mẹ… có chuyện này muốn nói với con.

- Chuyện gì thế mẹ?- Yoona ngạc nhiên hơn nữa

Taeyeon thở dài rồi nhìn thẳng vào mắt Yoona:

- Bao nhiêu năm qua mẹ đã nói dối con. Con… không phải là con của mẹ, cũng không phải là chị gái Seohyun.

Yoona mở mặt thật lớn nhìn mẹ ngạc nhiên. Sehun và Baekhyun cũng ngỡ ngàng không kém. Sehun hỏi tiếp trong khi đôi mắt vẫn còn mở lớn:

- Thế là thế nào vậy bác?

Taeyeon ngước lên nhìn cả 3 người, giọng vẫn run rẩy như hoảng sợ điều gì đó:

- Tôi… và Yoona… là quan hệ chủ-tớ. Yoona… là cô chủ của tôi.

Yoona ngạc nhiên nhìn mẹ. Cô bật cười như để phủ nhận sự thật này:

- Mẹ à! Mẹ đừng đùa nữa mà? Con không phải là con mẹ thì là con ai? Con là chị Seohyun mà mẹ. Giữa con và mẹ là quan hệ mẹ-con cơ mà!

Taeyeon bật cười trong đau đớn:

- Yoona ơi là Yoona! Không lẽ suốt bao năm qua con không thắc mắc là vì sao họ của con không giống với họ của Seohyun sao?

Yoona buông thõng tay. Sehun nhìn Yoona lo lắng, không thể nào đoán ra được cô đang nghĩ gì. Taeyeon nói tiếp:

- Và… anh trai con sẽ đến tìm con. Cậu ta đã đến đây tìm mẹ… từ 4 tháng trước rồi! Mẹ giấu con bởi vì… mẹ không muốn xa con. Nhưng sự thật… rồi cũng sẽ bị phơi bày…

Yoona từ từ đứng dậy trên đôi chân đã mềm nhũn. Tai cô ù đi không nghe được lời mẹ nói. Sehun và Baekhyun phải đỡ lấy cô chứ không cô lại ngã xuống sàn mất. Sehun cúi nhẹ đầu với mẹ Yoona, nói nhỏ:

- Để con đưa cô ấy ra ngoài để trấn an đã! Cú shock này… không phải dễ chịu lắm đâu!- Nói rồi Sehun quay sang Baekhyun- Cậu cũng về đi! Nãy giờ mẹ cậu gọi vào máy Yoona suốt đấy!

Gương mặt Baekhyun từ ngạc nhiên chuyển sang hoảng sợ rồi sau đó, cậu nhanh chân nhanh tay lấy cặp sách rồi phóng như bay ra ngoài. Sehun đưa Yoona vào xe rồi khởi động máy. Chiếc xe lăn bánh nhanh trên đường về phía biển. Chỉ 5 phút sau, cả hai đã ngồi trên bãi biển quen thuộc. Bầu trời sáng lên vì những ngôi sao trên nền trời tối đen như mực. Sehun để Yoona tựa đầu vào vai mình, chốc chốc lại quay sang nhìn xem cô có ổn không. Chợt Yoona thốt lên khe khẽ:

- Sehun à…

Sehun ngạc nhiên quay lại nhìn cô:

- Cậu sao thế?

- Cậu… có thể ôm mình một lát được không? Không có Baekhyun… chẳng ai an ủi mình hết!- Hai giọt nước mắt đang long lanh trên khoé mắt cô.

Sehun nhanh chóng ôm gọn lấy Yoona vào lòng, mắt nhắm lại đầy đau đớn. Nước mắt Yoona bắt đầu rơi, thấm vào áo anh. Nó thấm vào giọt nào thì tim anh như bị cứa một nhát. Yoona nghẹn ngào:

- Thế là… thế nào hả Sehun? Tại sao mình… không phải là con của mẹ? Tại sao… cha mẹ mình lại bỏ rơi mình? Gia đình… mình đâu hả Sehun? Tại sao mình không được lớn lên cùng họ cơ chứ?- Từng câu nói bật ra trong nước mắt đầy đau khổ. Ai có thể giải thích cho cô gái bé nhỏ này những câu hỏi này không? Có ai không? Sehun đau đớn ôm người mình yêu trong lòng chặt hơn bao giờ hết. Cứ như thế này, đến khi nào anh mới ngừng yêu cô đây? Yoona cũng ôm chặt lấy Sehun không buông, nức nở:

- Mình phải làm gì đây Sehun? Mình phải làm đây?

Sehun lặng người không nói gì, chỉ biết ôm chặt lấy cô như sợ rằng khi buông ra cô sẽ biến mất. Anh thốt lên mấy tiếng:

- Đừng khóc nữa mà Yoona!

Yoona như không nghe thấy lời nói thì thầm mà chứa đầy sự khẩn thiết của Sehun, gào khóc to hơn:

- TẠI SAO CƠ CHỨ? TẠI SAO CÂU CHUYỆN NÀY LÀ LÀ CỦA MÌNH? SAO KHÔNG PHẢI LÀ CỦA NGƯỜI KHÁC?

Những giọt nước mắt đầu tiên của Sehun cũng đã rơi xuống mái tóc Yoona. Anh đã quá đau rồi, không thể kìm lại nữa. Rồi bỗng dưng, không hiểu lý do gì, Sehun lại nâng gương mặt đang ướt đẫm nước mắt của Yoona lên, thì thầm, giọng đau khổ không thể nào tả nổi:

- Đừng khóc nữa… Anh đau lắm, em biết không?

Sehun nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi Yoona. Đôi mắt nai ngơ kia mở lớn đầy ngạc nhiên nhưng… không hiểu sao, sau 1 phút, cô nhắm mắt lại, tận hưởng nụ hôn ấy. Nụ hôn ấy với cả hai mà nói không có vị ngọt của tình yêu mà có vị mặn của nước mắt. Nó không mang màu hồng của hạnh phúc mà mang màu xám của sự đau khổ. Nụ hôn đầu ấy… đắng… đắng ghê lắm! Sehun hôn Yoona thật lâu như cố gắng hút hết mọi đau khổ, buồn phiền của cô về phía mình. Còn Yoona, cô không biết vì sao nhưng trong lòng cô cảm thấy ấm áp hơn, đau khổ muộn phiền cũng đã giảm bớt. Trái tim cô rung lên vì vui sướng. 4 tháng qua, Sehun luôn ở bên cô, chăm sóc, quan tâm cô rất nhiều. Trái tim cô cũng vì đó mà tự dưng rung động trước anh…

- Làm… bạn gái anh nhé, Im Yoona?- Sehun buông cô ra, thì thầm trong vô thức. Anh ngỡ ngàng rồi thầm trách mình sao lại nói ra cái câu ngu ngốc đó. Anh trố mắt ngạc nhiên khi thấy Yoona gật đầu, nước mắt vẫn rơi. Sehun chuyển từ ngỡ ngàng sang hoảng loạn rồi cảm xúc hạnh phúc vỡ oà ra khiến anh ôm chầm lấy Yoona. Một tình yêu lại được bắt đầu giữa cuộc sống đang đầy rẫy những sự việc không may. Nhưng rồi… nó có kéo dài được không? Câu hỏi đó, cả Sehun và Yoona đều không biết câu trả lời. Giờ đây, họ chỉ biết rằng sẽ cùng nhau vượt qua mọi chuyện, tất cả nhờ vào tình yêu chớm nở này. Gió biển thật mạnh nhưng có hai người đang cảm thấy thật yên bình, hạnh phúc. Người con trai khẽ nói với người con gái đang tựa đầu vào vai mình:
- Anh yêu em.
Người con gái mỉm cười khi nghe thấy câu đó. Nụ cười đã hiện lên môi cả hai sau một ngày đầy nước mắt…
Về Đầu Trang Go down
TrâmLùn YoonASehunLuhan
Member
Member
TrâmLùn YoonASehunLuhan

Tổng số bài gửi : 4
Ca$h : 4
Join date : 31/12/2013
Age : 24
Đến từ : Vietnamese

[Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world   [Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world EmptyWed Jan 01, 2014 10:55 am

Ra chap mới đi Ad ơi. Chap mới đi. Em hóng quá ạ  Very Happy 
Về Đầu Trang Go down
♥ Còy Sâu Kiu ♥
Member
Member
♥ Còy Sâu Kiu ♥

Tổng số bài gửi : 21
Ca$h : 21
Join date : 01/01/2014
Age : 25
Đến từ : Hòa Bình, Vietnam

[Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world   [Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world EmptyWed Jan 01, 2014 7:58 pm

hay lém ạ
up típ đi appa
k pik seo vs han sẽ ntn đây, hóng quá đi
*hức hức Mik vừa pị mất nick còy sâu kiu nên lập nick này*
Về Đầu Trang Go down
http://c0yl4dy@gmail.com
Sponsored content




[Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world   [Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world Empty

Về Đầu Trang Go down
 

[Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 Similar topics

-
» [LongFic|Non-SA][K] Black Rose | Luhan - Seohyun - Sehun
» [Fancam] [27-11-2013]- SMTown Tokyo YoonA & Sehun Moment
» [04-12-2013] Yoona @ Yoona Attends ‘Prime Minister and I’ Press Conference
» [Longfic] [Non SA] [ T | Luyoon - Krisyoon - Baekyeon] Telepathy
» [OneShot|Non-SA][K+] Singing in the rain | Luhan, Seohyun

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
The SNSD & EXO to fansite in Vietnamese  :: Love Story Land ♥ :: Fanfic-

[Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world
New Page 1
Create a forum on Forumotion | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất