The SNSD & EXO to fansite in Vietnamese
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
The SNSD & EXO to fansite in Vietnamese

EXOShidae shipper land ♥
 
Trang ChínhTrang Chính  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

Share
 

 [Ver.EXOSHIDAE][Longfic][Non SA] [T | HunTaeHan] Trường Học Vampire

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Chuyển đến trang : Previous  1, 2, 3, 4  Next
Tác giảThông điệp
phanphansonetic
Member
Member
phanphansonetic

Tổng số bài gửi : 88
Ca$h : 94
Join date : 30/11/2013
Age : 25
Đến từ : Ha Tinh, Viet Nam

[Ver.EXOSHIDAE][Longfic][Non SA] [T | HunTaeHan] Trường Học Vampire  - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Ver.EXOSHIDAE][Longfic][Non SA] [T | HunTaeHan] Trường Học Vampire    [Ver.EXOSHIDAE][Longfic][Non SA] [T | HunTaeHan] Trường Học Vampire  - Page 2 EmptySat Dec 21, 2013 1:39 pm

pinkie đã viết:
phanphansonetic đã viết:
pinkie đã viết:
I like it and i love you pặc pặc.  Very Happy I love you 

thế ss muốn làm ng iu e hơm?  rabbit 


ss có ss Móm rùi e.  Sad 


vậy ra là ss đã có ss Móm. e buồn quá  Mad 
Về Đầu Trang Go down
pinkie
Mod
Mod
pinkie

Tổng số bài gửi : 52
Ca$h : 100
Join date : 29/11/2013

[Ver.EXOSHIDAE][Longfic][Non SA] [T | HunTaeHan] Trường Học Vampire  - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Ver.EXOSHIDAE][Longfic][Non SA] [T | HunTaeHan] Trường Học Vampire    [Ver.EXOSHIDAE][Longfic][Non SA] [T | HunTaeHan] Trường Học Vampire  - Page 2 EmptySat Dec 21, 2013 3:54 pm

phanphansonetic đã viết:
pinkie đã viết:
phanphansonetic đã viết:
pinkie đã viết:
I like it and i love you pặc pặc.  Very Happy I love you 

thế ss muốn làm ng iu e hơm?  rabbit 


ss có ss Móm rùi e.  Sad 


vậy ra là ss đã có ss Móm. e buồn quá  Mad 

đừng buồn e, trong tim ss luôn có chỗ dành cho e.  I love you 
Về Đầu Trang Go down
Còy sâu kiu
Member
Member
Còy sâu kiu

Tổng số bài gửi : 14
Ca$h : 13
Join date : 29/11/2013
Age : 25
Đến từ : Hòa Bình, Vietnam

[Ver.EXOSHIDAE][Longfic][Non SA] [T | HunTaeHan] Trường Học Vampire  - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Ver.EXOSHIDAE][Longfic][Non SA] [T | HunTaeHan] Trường Học Vampire    [Ver.EXOSHIDAE][Longfic][Non SA] [T | HunTaeHan] Trường Học Vampire  - Page 2 EmptySat Dec 21, 2013 4:37 pm

pinkie đã viết:
phanphansonetic đã viết:
pinkie đã viết:
phanphansonetic đã viết:
pinkie đã viết:
I like it and i love you pặc pặc.  Very Happy I love you 

thế ss muốn làm ng iu e hơm?  rabbit 


ss có ss Móm rùi e.  Sad 


vậy ra là ss đã có ss Móm. e buồn quá  Mad 

đừng buồn e, trong tim ss luôn có chỗ dành cho e.  I love you 
omma ngoại tình hử
con mách appa coi hehe
------
pn ui pn up chap ms đi
hóng chap quá
Về Đầu Trang Go down
phanphansonetic
Member
Member
phanphansonetic

Tổng số bài gửi : 88
Ca$h : 94
Join date : 30/11/2013
Age : 25
Đến từ : Ha Tinh, Viet Nam

[Ver.EXOSHIDAE][Longfic][Non SA] [T | HunTaeHan] Trường Học Vampire  - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Ver.EXOSHIDAE][Longfic][Non SA] [T | HunTaeHan] Trường Học Vampire    [Ver.EXOSHIDAE][Longfic][Non SA] [T | HunTaeHan] Trường Học Vampire  - Page 2 EmptySat Dec 21, 2013 8:13 pm

pinkie đã viết:
phanphansonetic đã viết:
pinkie đã viết:
phanphansonetic đã viết:
pinkie đã viết:
I like it and i love you pặc pặc.  Very Happy I love you 

thế ss muốn làm ng iu e hơm?  rabbit 


ss có ss Móm rùi e.  Sad 


vậy ra là ss đã có ss Móm. e buồn quá  Mad 

đừng buồn e, trong tim ss luôn có chỗ dành cho e.  I love you 

thôi vậy cũng được  cheers 
Về Đầu Trang Go down
phanphansonetic
Member
Member
phanphansonetic

Tổng số bài gửi : 88
Ca$h : 94
Join date : 30/11/2013
Age : 25
Đến từ : Ha Tinh, Viet Nam

[Ver.EXOSHIDAE][Longfic][Non SA] [T | HunTaeHan] Trường Học Vampire  - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Ver.EXOSHIDAE][Longfic][Non SA] [T | HunTaeHan] Trường Học Vampire    [Ver.EXOSHIDAE][Longfic][Non SA] [T | HunTaeHan] Trường Học Vampire  - Page 2 EmptySat Dec 21, 2013 8:15 pm

Còy sâu kiu đã viết:
pinkie đã viết:
phanphansonetic đã viết:
pinkie đã viết:
phanphansonetic đã viết:
pinkie đã viết:
I like it and i love you pặc pặc.  Very Happy I love you 

thế ss muốn làm ng iu e hơm?  rabbit 


ss có ss Móm rùi e.  Sad 


vậy ra là ss đã có ss Móm. e buồn quá  Mad 

đừng buồn e, trong tim ss luôn có chỗ dành cho e.  I love you 
omma ngoại tình hử
con mách appa coi hehe
------
pn ui pn up chap ms đi
hóng chap quá


chap mới tớ sẽ up sớm nhất có thể nhén Exclamation 
Về Đầu Trang Go down
Còy sâu kiu
Member
Member
Còy sâu kiu

Tổng số bài gửi : 14
Ca$h : 13
Join date : 29/11/2013
Age : 25
Đến từ : Hòa Bình, Vietnam

[Ver.EXOSHIDAE][Longfic][Non SA] [T | HunTaeHan] Trường Học Vampire  - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Ver.EXOSHIDAE][Longfic][Non SA] [T | HunTaeHan] Trường Học Vampire    [Ver.EXOSHIDAE][Longfic][Non SA] [T | HunTaeHan] Trường Học Vampire  - Page 2 EmptySat Dec 21, 2013 8:42 pm

phanphansonetic đã viết:
Còy sâu kiu đã viết:
pinkie đã viết:
phanphansonetic đã viết:
pinkie đã viết:
phanphansonetic đã viết:
pinkie đã viết:
I like it and i love you pặc pặc.  Very Happy I love you 

thế ss muốn làm ng iu e hơm?  rabbit 


ss có ss Móm rùi e.  Sad 


vậy ra là ss đã có ss Móm. e buồn quá  Mad 

đừng buồn e, trong tim ss luôn có chỗ dành cho e.  I love you 
omma ngoại tình hử
con mách appa coi hehe
------
pn ui pn up chap ms đi
hóng chap quá


chap mới tớ sẽ up sớm nhất có thể nhén Exclamation 
Very Happy ths pn nhá
fic này hay quá
chuyện này cóa phải nhận vật dựa theo chuyện tranh nhật bản k pn ??
Về Đầu Trang Go down
phanphansonetic
Member
Member
phanphansonetic

Tổng số bài gửi : 88
Ca$h : 94
Join date : 30/11/2013
Age : 25
Đến từ : Ha Tinh, Viet Nam

[Ver.EXOSHIDAE][Longfic][Non SA] [T | HunTaeHan] Trường Học Vampire  - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Ver.EXOSHIDAE][Longfic][Non SA] [T | HunTaeHan] Trường Học Vampire    [Ver.EXOSHIDAE][Longfic][Non SA] [T | HunTaeHan] Trường Học Vampire  - Page 2 EmptySat Dec 21, 2013 9:42 pm

Còy sâu kiu đã viết:
phanphansonetic đã viết:
Còy sâu kiu đã viết:
pinkie đã viết:
phanphansonetic đã viết:
pinkie đã viết:
phanphansonetic đã viết:
pinkie đã viết:
I like it and i love you pặc pặc.  Very Happy I love you 

thế ss muốn làm ng iu e hơm?  rabbit 


ss có ss Móm rùi e.  Sad 


vậy ra là ss đã có ss Móm. e buồn quá  Mad 

đừng buồn e, trong tim ss luôn có chỗ dành cho e.  I love you 
omma ngoại tình hử
con mách appa coi hehe
------
pn ui pn up chap ms đi
hóng chap quá


chap mới tớ sẽ up sớm nhất có thể nhén Exclamation 
Very Happy ths pn nhá
fic này hay quá
chuyện này cóa phải nhận vật dựa theo chuyện tranh nhật bản k pn ??


đúng rồi đó bạn ạ  rendeer 
Về Đầu Trang Go down
phanphansonetic
Member
Member
phanphansonetic

Tổng số bài gửi : 88
Ca$h : 94
Join date : 30/11/2013
Age : 25
Đến từ : Ha Tinh, Viet Nam

[Ver.EXOSHIDAE][Longfic][Non SA] [T | HunTaeHan] Trường Học Vampire  - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Ver.EXOSHIDAE][Longfic][Non SA] [T | HunTaeHan] Trường Học Vampire    [Ver.EXOSHIDAE][Longfic][Non SA] [T | HunTaeHan] Trường Học Vampire  - Page 2 EmptySat Dec 21, 2013 9:43 pm

Chap 17:
Tôi trở về kí túc xá. Trong lòng vẫn không khỏi thắc mắc, không hiểu sao tôi cứ có cảm giác người phụ nữ mà tôi đã nhìn thấy tên trong gia phả tộc Xiao có liên hệ gì đó với mẹ tôi? Và lí do tại sao bà ta lại bị cho là phản tộc? Tôi cứ ngồi suy nghĩ linh tinh như vậy cho đến khi giật mình nghe thấy tiếng chuông đồng hồ vang lên điểm chín khắc. "Thôi chết, món quà dùng để đút lót cái tảng băng ấy còn chưa làm". Tôi tá hỏa nghĩ thầm rồi vội vàng ngó xuống cuốn sách dạy làm đồ handmade mà mình đã mượn về từ thư viện.

- A! Đây rồi_ Tôi reo lên nhìn vào cái hình chụp lọ sao đủ màu sắc trong cuốn sách chặc lưỡi nói_ Chậc chậc. Cái này rất hợp với hắn, chỉ cần cải biên đi một chút là ok thôi.

Tôi vui vẻ nghĩ rồi nhanh chân đi xuống "Shop đồ dùng" nằm ngay bên cạnh khu thực xá của học viện SM. Sau khi lựa được những vật liệu cần thiết cho món quà, tôi phóng về kí túc xá và bắt tay ngay vào công việc.

Tích tắc…tích tắc…tích tắc…Coong…coong…

Khi tiếng chuông đồng hồ điểm 12 khắc cũng là lúc tôi hoàn thành xong tác phẩm của mình.

- Oáp. Buồn ngủ quá._ Tôi kêu lên, lấy tay che cái ngáp rõ dài mệt mỏi vặn vẹo tay chân và ngả lưng xuống ghế mãn nguyện nhìn tác phẩm nghệ thuật của mình bật thốt lên:

- Chà! Mình phục mình quá, đẹp dã mãn hehe.

Dưới ánh sáng trắng huyền ảo của cây đèn neong trong phòng kí túc, "lọ sao băng giá" hiện lên đẹp đến lung linh. Trong chiếc lọ thủy tinh trong suốt lấp lánh những ngôi sao nhỏ mang đủ sắc màu nổi bật trên nền trắng của những bông tuyết giả. Ở giữa đẹp nhất là cây đàn violon nhỏ nhỏ làm từ gỗ sồi xinh xắn được tôi ghè đẽo tỉ mỉ, trông chẳng khác gì một cây đàn violon thu nhỏ cả. Tôi sung sướng ngắm nhìn thành quả của mình rồi vui vẻ dùng lớp giấy kim tuyến bịt miệng lọ lại sau đó gắn thêm cái nơ vào cổ.

- Càng nhìn càng đẹp, càng ngắm càng say…là lá la._ Tôi vung vẩy lọ sao trên tay miệng líu lo hát một bài tự chế. Đúng lúc ấy Hyomin bỗng từ ngoài mở cửa bước vào. Nghe tiếng động, tôi vội đặt lọ sao xuống bàn rồi chạy ra mỉm cười toe toét hỏi:

- Học về rồi hả? Yoona đâu?

- Ờ, nó xuống thực xá rồi_ Hyomin nhìn tôi cười gượng gạo rồi nhanh chóng bước vào phòng ngồi xuống bên bàn uống nước rót ra một ly nước đầy tu ừng ực.

Tôi đứng ở cửa nhìn theo bóng Hyomin cười ngớ ngẩn rồi chợt nhớ ra điều gì vội chạy vào theo toe toét hỏi:

- À Hyomin này, hôm nay Sehun có lên lớp không?

_ PHỤT..._ nước từ trong miệng Hyomin phun ra, nó nhìn tôi kinh ngạc, khuôn mặt lộ rõ vẻ thất kinh lắp bắp nói:

- Sao s..ao cậu lại hỏi vậy?

- À không có gì, chỉ là tôi có chút chuyện cần nói với hắn. Thế hôm nay hắn có lên lớp không?

- K..hông tôi không biết._ Hyomin trả lời qua quýt rồi vội nâng cốc nước lên tu ừng ực. Tôi đần mặt ngước đôi mắt dò hỏi lên nhìn Hyomin rồi cố nén tiếng thở dài đi đến bên cái bàn học của mình vui vẻ nâng lọ sao lên ngắm nghía.

- Cái gì vậy?_ tiếng Hyomin đột nhiên vang lên ở đằng sau khiến tôi giật mình vội ngoảnh mặt lại cười thật tươi nói:

- Là lọ sao băng giá đó, đẹp không?

- Ừ đẹp, nhưng cậu mua à?

- Không, tôi tự làm đấy.

- Tự làm? Cậu định tặng ai hay sao?_ Hyomin hồi hộp hỏi tôi

- Ừ, tôi định đem nó cho Sehun.

_CHOANG…._Ngay lập tức, cái cốc trên tay Hyomin rơi xuống vỡ tan tành, khuôn mặt nó biến sắc nhìn tôi lắp bắp nói:

- Se..h..un?

Tôi nhìn biểu hiện lạ lùng của Hyomin vội vàng đặt lọ sao xuống lo lắng hỏi:

- Cậu sao vậy? đau ở đâu à? Hyomin, Hyomin….

- À, Ờ không sao hơ hơ chỉ tại tôi hơi nhức đầu thôi_ Hyomin nghe tiếng tôi gọi liền giật mình cười trừ rồi nhanh tay cúi xuống thu dọn mấy mảnh vỡ.

- Cậu không sao thật đấy chứ?_ tôi lo lắng hỏi

- Ừ, không sao. À, Taeyeon này, cái lọ sao ấy... Cậu cho tôi xem một chút được không?_ Hyomin ngập ngừng nói rồi chỉ tay vào lọ sao của tôi.

- Được chứ sao không. Hehe tôi đã phải làm suốt cả buổi tối đấy_ Tôi vui vẻ nói rồi tiện tay đưa cho Hyomin lọ sao của mình.

Hyomin nhẹ nhàng đón lấy nó rồi săm soi trên tay của mình tư lự hỏi:

- Sao cậu lại tặng cái này cho Sehun vậy?

- À! Tặng tiếc gì đâu. Chỉ là tôi muốn nịnh nọt hắn chút xíu để hắn thông cảm mủi lòng mà chừa cho tôi một chỗ ngồi thôi mà_Tôi cười trừ nói

- Vậy à._ Hyomin khẽ nhếch môi nói rồi xoay xoay lọ sao trên tay, đôi mắt chợt lóe lên một tia sáng.

_ CHOANG..._ lọ sao trên tay Hyomin đột nhiên rơi xuống vỡ tan tành. Những ngôi sao, bông tuyết giả và cả cây đàn violon trong lọ văng ra bắn tung tóe. Tôi giật mình đờ người nhìn đứa con của mình mà lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa, đến nỗi không thốt lên lời. Hyomin cũng như tôi sững sờ nhìn lọ sao vỡ tan dưới đất rồi ngay lập tức kêu á lên, bật khóc luôn miệng xin lỗi tôi:

- Taeyeon ơi! huhuhu… Tôi xin lỗi! huhu tôi không cố ý đâu, chỉ tại tôi trượt tay. Tôi xin lỗi, lọ sao đẹp như vậy mà tôi lại vô ý làm rơi, tôi ngu ngốc, tôi đáng chết…hức.

Tôi đờ người nhìn khuôn mặt đầm đìa nước mắt của Hyomin cười méo mó nói:

- Không sao đâu…hơ hơ, chỉ là một lọ sao thôi mà, lỡ rồi thì thôi, tôi không trách cậu đâu, dù sao thì cái quan trọng nhất là cây đàn violon thu nhỏ vẫn chưa bị vỡ.

Nghe tôi nói, Hyomin liền ngưng khóc, ngước khuôn mặt tèm nhem nước mắt lên nhìn tôi cảm kích nói:

- Thật sao? Cậu tốt quá Taeyeon. Tôi xin lỗi! Cậu đứng đó thôi để tôi dọn lại cho cậu.

- Không cần đâu._ Tôi kêu lên định đi đến cùng dọn với Hyomin thì chợt..

_ RỐP…_ Một âm thanh giòn tan vang lên. Tôi và Hyomin một lần nữa lại rơi vào tình trạng chết lâm sàn tập hai. Dưới bàn chân nhỏ nhắn, xinh xắn mang trọng lượng gần nửa tạ của Hyomin, cây đàn violon thu nhỏ mà tôi đã è lưng ra tỉ mẩn ghè, đẽo, đục, căng dây và sơn suốt hơn hai tiếng đồng hồ giờ đã vỡ tan tành.

Tôi há hốc mồm nhìn đứa con mini dễ thương của mình nay đã trở thành phế thải đau đớn chỉ chực đâm đầu vào tường chết quách đi cho rảnh. Ở bên cạnh Hyomin một lần nữa lại bật khóc ngon lành. Sau khi đã hết lời an ủi và động viên Hyomin, tôi ôm những gì còn sót lại của lọ sao cùng những vật liệu mới đem xuống vườn hoa sau trường ngồi trên cái ghế gỗ dưới gốc cây hoa anh đào và cẩn thận sửa lại lọ sao. Không biết bao lâu sau đó, khi tôi đã sửa xong lọ sao thì trời cũng đã hơi ửng sáng. Quá mệt mỏi do phải thức lâu lại vừa mới lành vết thương, tôi mặc kệ cơn gió đang lùa vào cơ thể mình lạnh buốt, duỗi chân ngủ thẳng cẳng.


Chap 18:


Tôi mơ màng lăn qua lăn lại trên chiếc ghế gỗ. Trong giấc ngủ chập chờn tôi thấy gương mặt hiền từ của ba hiện về cùng với hình ảnh của một khẩu súng bạc, nòng súng ma quái đó đang chĩa hẳn về phía tôi. BÙM…_ Một âm thanh dữ dội vang lên, viên đạn màu bạc xé không khí nhắm thẳng vào trái tim tôi Không gian ngập tràn...máu…nước mắt…tiếng khóc…tiếng rên rỉ… Màu đỏ của máu che phủ tầm mắt của tôi, tiếng khóc dữ dội và thương tâm khiến hai lỗ tai của tôi như bị ù đặc, tâm trí rối bời một cái gì đó thật đau thương, thật đáng sợ vừa diễn ra. Bộp_ Tôi đập tay xuống ghế, vùng mình thức dậy, trên trán còn lấm tấm mồ hôi. Tôi thở dốc, lấy tay vuốt những mồ giọt hôi còn đọng lại trên trán rồi dụi mắt nhìn, tim súyt vọt ra ngoài vì sợ. Sehun đang ngồi ngay bên cạnh tôi, tay khoanh trước ngực, hai hàng mi khép hờ, cả người toát ra vẻ lạnh lùng băng giá, mái tóc màu bạc đầy ma mị khẽ bay lòa xòa trong gió. Khuôn mặt đẹp nhưng lạnh lẽo của hắn đập vào mắt khiến tôi giật mình kêu thét lên rồi không chú ý ôm lọ sao ngã lộn tùng phèo xuống ghế, bàn tọa tiếp đất, đau đến ứa nước mắt. Hắn vẫn ngồi đó, không nhìn tôi, mi mắt khép hờ, nhưng môi lại khẽ nhếch lên một đường cong hoàn hảo chả rõ là châm chọc hay khinh bỉ nữa. Tôi nhìn thái độ mỉa mai của hắn, tức đến phọt máu mũi, vội đặt lọ sao sang một bên, lồm cồm bò dậy, bực mình quát:

- Sao cậu cứ xuất hiện như ma thế? Định giết người không cần chuôi dao, à quên lưỡi dao đấy à?

Nghe giọng nói "oanh vàng thỏ thẻ, chim sẻ chạy đàn" của tôi vang lên, hắn khẽ cựa mình, nheo mắt nhìn tôi chăm chú, đôi môi mỏng như cánh hoa anh đào lại nhếch lên tỏ vẻ giễu cợt không thèm nói gì. Tôi nhìn thái độ của hắn mà tức đến nghẹn lời, nếu bây giờ mà có cái kéo ở đây, nhất định tôi sẽ không ngần ngại mà xông đến cắt xọet đôi môi mỏng của hắn, để xem còn nhếch môi cười giễu tôi được nữa không? HỪ.

- Sao không nói gì? Cậu bị ai cắt lưỡi đấy à? Mà nếu thật thì cái người cắt lưỡi của cậu cũng thật kém thông minh, cần gì phải cắt lưỡi cậu cho nhọc công bởi vốn dĩ cậu có lưỡi đâu…hehe._ Tôi cười gian xảo nói.

- Cô lắm mồm thật đấy._ Hắn lạnh lùng nói rồi thở khì một cái ngả lưng xuống cái ghế gỗ nằm phởn phơ.

- Này, cậu bất lịch sự nó vừa vừa thôi nhé. Người ta đang nói chuyện với cậu đấy. Không hiểu suốt 16 năm qua cậu đã học được cái quái gì nữa_ Tôi tức giận gắt um lên.

Hắn khẽ chép miệng, ngồi dậy vặn vẹo cái cổ nhíu mày nhìn tôi nói:

- Người ta đã không muốn nói chuyện, mình lại cứ bắt nói, người như vậy phải chăng là có lịch sự?

- Ai bảo thế? Làm cứ như tôi muốn nói chuyện với cậu lắm không bằng, nếu không muốn nói chuyện với tôi cậu có thể nói rằng: "Xin lỗi, tớ đang mệt, không muốn nói chuyện,cậu có thể quay lại khi khác không?" Đấy thế có phải lịch sự hơn không?_ Tôi gân cổ lên cãi.

- Hừ, hình như cô đã quên một điều quan trọng thì phải?_ Hắn nhếch mép nói

- Điều gì?

- Nếu tôi mà nói những lời vừa rồi thì tôi đã không phải là OH SEHUN. Còn nữa, tốt nhất là từ lần sau cô đừng có ngủ trên cái ghế này nữa.

- Tại sao?_ Tôi phùng mồm hỏi.

- Vì cái ghế này là của tôi_ Hắn lạnh lùng nói

- Của cậu?_ Tôi ngạc nhiên hỏi lại rồi chạy đến gần cái ghế ngó nghiêng, lần sờ khắp cả sau đó kêu lên_ Ủa, đâu? Tên cậu đâu? Có chỗ nào ghi cái ghế này là của cậu à? Chỉ tôi xem coi.

- Hừ, cái này gọi là nhân sinh định mệnh_ Hắn nhếch mép nhìn tôi nói.

- Là sao?_ Tôi hỏi lại, mặt trông đến là đần.

- Đồ ngốc! Có nghĩa là từ khi chiếc ghế này xuất hiện, định mệnh đã xác định nó thuộc về tôi.

- Ơ._ Tôi hơi ngớ người ra một lúc rồi ôm bụng cười khằng khặc nói_ Haha, Ôi tía má ơi…haha buồn cười chết mất. Sehun tôi thật không ngờ cậu lại là một tín đồ trung thành của dòng phim tình cảm lãng mạn đấy. Cứu cứu, đau bụng quá…haha, tôi thật không ngờ cậu lại hâm hấp như thế đấy Sehun ạ haha._ Tôi cười sặc sụa, nước mắt, nước mũi chảy cả ra.

- Cười xong chưa? _ Hắn lạnh lùng hỏi, nheo mắt nhìn tôi, đôi mắt màu tím khẽ lóe lên tia lửa.

Tôi nghe hắn hỏi, cảm nhận được bầu không khí lạnh đến trên dưới - 1 độ C, vội vàng nín khe, đứng thẳng dậy, vuốt ngực ho khẽ nói:

- Khục, khục ờ...ừm, hình như xong rồi.

- Tốt. Cô thấy khung cảnh xung quanh thế nào?_ Hắn nheo mắt nhìn tôi hỏi.

- Hở?_ Tôi ngớ người trước câu hỏi lạc điệu của hắn, vội ngó nghiêng xung quanh chớp mắt ngây thơ nói_ Trời xanh, mây trắng, nắng đung đưa, hoa đua nở, chim véo von, suối róc rách… Có gì lạ đâu?

- Ý tôi là phía dưới đất_ Hắn nhếch mép nói rồi chỉ tay xuống dưới đất, thấy vậy tôi bèn nhìn theo hướng chỉ của hắn, giật mình suýt ngã lộn nhào. Trên mặt đất sạch sẽ, những mẩu giấy vụn, mảnh gỗ thừa, sơn lọ văng tùm lum, mà người bày chúng ra không ai khác chính là tôi. Tôi khịt khịt mũi, méo cả mặt nhìn hắn cười hề hề rồi chặt lưỡi nói:

- Chậc, không biết cái đứa nào mà lại vô văn hóa thế nhỉ? Mặt đất sạch sẽ thế này mà dám bày bẩn ra, láo thật đấy…hê hê.

- Ở đây có hệ thống camera đấy_ Hắn nhẹ nhàng nói, tôi nghe mà tưởng sấm đánh bùm bùm bên tai, mặt tái mét lại, tim đập thình thịch không dám nói gì

- Sao vậy? Á khẩu rồi à?_ Hắn nhếch mép mỉa mai, rồi lạnh lùng nói_ Xem ra tội của cô nặng rồi đây. Đã xả rác bừa bãi lại thêm cái tội nói dối nữa, tôi có thể xử cô đi quét sân trường đấy.

- Cậu… Cậu là ai mà có quyền phạt tôi?_ Tôi vừa sợ vừa tức gắt gỏng nói.

- Ha! Cô không biết hả? Mọi Vampire vi phạm kỉ luật trong học viện đều do Volt xử lý. Mà cô cũng đừng quên tôi là người của Volt, thế nào? Tôi có đủ quyền để xử phạt cô không?_ Hắn nhướn mày hỏi.

- Cậu..._ Tôi căm phẫn nhìn hắn, tức giận nói_ Cậu là đồ ở dơ, lấy việc công trả thù tư…

- Hừ. Có lấy việc công trả thù tư hay không là việc của tôi. À, mà cô yên tâm đi, nếu xử phạt cô, tôi sẽ không bắt cô đi quét sân trường đâu_ Hắn khẽ nói

- Thật sao?_ mắt tôi sáng lên, vội vàng chạy đến bên hắn toe toét cười_ Hớ hớ, thật không ngờ cậu lại tốt như vậy đấy, Sehun. Đạ tạ, đa tạ.

- Cô sẽ không phải quét sân trường, nhưng bù lại sẽ phải quét nóc nhà, yên tâm ở trên đấy có đủ lá và rác cho cô…_ Hắn lạnh lùng nói rồi chỉ tay lên cái nóc nhà cao chót vót. Khuôn mặt vẫn vô cảm nhưng trong đôi mắt màu tím lại khẽ ánh lên tia nhìn thích thú.

Tôi nhìn theo bàn tay hắn chỉ, mặt tái mét ấm ức nói:

- Đồ độc ác. Bắt một cô gái liễu yếu đào tơ như tôi lên nóc dọn dẹp mà xem được à? Cậu độc ác nó vừa vừa thôi chứ. Tôi dọn cái đống này đi là được chứ gì?

- Tốt. Dọn mau lên, đừng có gây tiếng dộng đấy_ hắn nheo mắt nói rồi ngả lưng xuống ghế ngủ thẳng cẳng.


Chap 19:


" Đồ chảnh ngựa" tôi lẩm bẩm nói rồi lườm hắn một cái suýt rách mắt nghiến răng nghiến lợi cúi xuống thu dọn mấy thứ linh tinh. Nhưng vừa chạm tay đến một mảnh giấy vụn tôi chợt đứng khựng lại. Thôi chết…lọ sao băng giá. Sao tôi lại có thể đứng đây cãi nhau lằng nhằng với hắn mà quên mất một việc quan trọng như vậy nhỉ? Làm sao bây giờ? Liệu khi tôi đưa cho hắn lọ sao, hắn có tức giận mà ném nó đi không nhỉ? Tôi lo lắng nghĩ thầm rồi nhẹ nhàng đi đến bên gốc cây, cầm lọ sao lên nhỏ nhẹ gọi:

- Này….

Nghe tiếng tôi, hắn khẽ cựa mình ngồi dậy, nhíu mày nói:

- Lại cái gì nữa, sao cô còn chưa đi?

- Ờ ừm…_ tôi lóng ngóng một hồi lâu không nói lên lời khiến hắn bực mình gắt:

- Có gì thì nói đi chứ, tôi buồn ngủ lắm.

- Tôi.. tôi…._ tôi hơi ấp úng rồi hít một hơi dài lấy hết dũng khí, đưa lọ sao ra trước mặt hắn nhắm tịt mắt lại hét lên:

- Xin cậu hãy nhận lấy thứ này….

Sehun hết nhìn lọ sao rồi lại nhìn tôi, khuôn mặt khẽ ánh lên vẻ ngạc nhiên. Một lúc sau như đã hiểu ra chuyện gì đó, đôi mắt hắn hơi sáng lên rồi nhếch mép nói:

- Một màn tỏ tình cũ rích, cô không còn thứ gì hay hơn sao?

Tôi hơi ngớ người ra một lúc, rồi ôm bụng cười sặc sụa nói:

- Tỏ tình á? Haha…Buồn cười chết mất, cậu đang xơi dưa bở đấy à haha..

Nhìn cái bộ dạng cười ra nước mắt của tôi, hắn hơi gằn giọng lạnh lùng nói:

- Hừ…Cô thích cười như thế hả? Nếu không phải là bảy tỏ tình cảm thì tự dưng đi tặng cái thứ này cho tôi làm gì?

- À…_ tôi giật mình vội nín cười, tay vân vê lọ sao ấp úng nói_Cái này..Cậu..cậu..có thể cho tôi ngồi cùng bàn được không? Dù sao thì bàn đó cũng chỉ có mình cậu ngồi thôi mà, giờ thành hai mình cũng đâu có chật hihi….

- À…Thì ra là vậy, hóa ra đây là đồ đút lót_ Hắn hơi nhếch môi gật gù mỉa mai nói,tia sáng trong mắt chợt vụt tắt thay vào đó là một màn sương dày đặc như che phủ cả quầng mắt.

- Ấy..ấy…Sao cậu dùng từ thô thiển thế, phải gọi nó là đồ biếu, đồ biếu chứ…_ Tôi vội vã phân bua, nhấn mạnh từ đồ biếu.

- Hừm. Thôi được…Đưa đây_ Hắn khẽ thở dài rồi chìa tay trước mặt tôi.

- Đưa cái gì cơ?_ Tôi hơi ngớ người ra hỏi

- Chứ không phải cô định tặng thứ đó cho tôi sao?_ Hắn gắt lên, tay chỉ vào lọ sao.

- À, ừ quên hêhê…đây.. đây…_ tôi bật kêu lên, rồi cười toe toét đưa lọ sao cho hắn, hắn nhẹ nhàng đón lấy nó rồi nheo mắt săm soi trên bàn tay của mình, môi khẽ nhếch lên. Thấy khuôn mặt đểu giả của hắn, không hiểu sao tôi lại thấy lo lắng, vội giơ hai bàn tay ra hứng phía dưới lọ sao.

Bắt gặp hành động kì cục của tôi, hắn khẽ nhíu mày, ngạc nhiên hỏi:

- Cô đang làm cái trò gì thế?

- Có gì đâu, tôi chỉ là đang đề phòng trước thôi.

- Đề phòng? Nhưng mà đề phòng cái gì cơ?

- Thì phải giơ tay ra hứng trước thế này, đề phòng lúc cậu lên cơn, vất cái lọ của tôi xuống đất chứ sao nữa_ Tôi cáu.

_Phìiii…._ Sehun nhìn bộ dạng ngu ngốc của tôi khẽ phì cười, dưới đôi môi mỏng đẹp tựa như cánh hoa anh đào của hắn, một hàm răng trắng đều lộ ra, lấp lánh dưới ánh nắng ban mai, đôi mắt tím đẹp nhưng vô hồn khẽ cong lên, bên má trái xuất hiện một lúm đồng tiền duyên không chịu được.

Thật không ngờ khi cười hắn lại đẹp đến mê hồn như vậy, nụ cười này có thể biến hắn từ một ác ma trở thành thiên sứ. Tôi khẽ thu bàn tay lại ngớ ngẩn đứng nhìn nụ cười tỏa sáng của hắn, mọi bực bội trong lòng đều tan biến. Thấy khuôn mặt ngu ngơ của tôi, hắn vội thu lại nụ cười của mình, khẽ ho nhẹ rồi lắc lắc lọ sao trước mặt tôi nói:

- Khụ..khụ…Lọ sao ư?

Tôi hơi giật mình, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của hắn, vội tĩnh tâm lại, cười nhẹ nói:

- Ừ, tôi đặt tên cho nó là lọ sao băng giá. À…mấy cái bông tuyết giả trong lọ ý, nó hơi bị bẩn, bởi vì trước đó tôi đã làm vỡ lọ một lần, nhưng vẫn đẹp đúng không?

- Chậc…Cô nghĩ gì mà đi mua tặng tôi mấy cái thứ đồ dành cho con gái này?

Nghe hắn nói, tôi tức giận nhíu mày nói:

- Hừ…Cậu đừng có mà nói thế, cái này tôi tự tay làm đấy. Tôi đã phải suy nghĩ rất nhiều trước khi quyết định tặng cho cậu thứ này, vì tôi nghĩ nó rất hợp với cậu.

- Rất hợp với tôi?

- Ừm…Bởi tôi tin rằng khi nhìn thấy nó, cậu sẽ trở lên vui vẻ hơn…._ Nói đến đây, tôi dừng lại, nhìn chăm chú vào lọ sao trên tay Sehun rồi khẽ mỉm cười nói tiếp:

- Cậu cũng thấy lọ sao này được bao phủ bơi tuyết chứ? Thoạt nhìn, nó tạo cho ta cảm giác lạnh lẽo. Cây đàn violon ở giữa chính là tượng trưng cho cậu, lạnh lùng và cô độc trong không gian ngập tràn sự băng giá. Nhưng…cậu có thấy những ngôi sao này không?_ Tôi nói rồi chỉ vào những ngôi sao nhỏ lấp lánh đủ sắc màu_ Những ngôi sao này chính là tượng trưng cho những người yêu quý cậu, tôi tin rằng, trong học viện này, sẽ có không ít người thật lòng quan tâm đến cậu, luôn ở bên cậu cho dù cậu có trở lên lạnh lùng, hay cô độc như thế nào. Một ngày nào đó, những ngôi sao này sẽ khiến nhưng bông tuyết trong lọ sao tan ra, cũng như những băng giá trong lòng cậu….

- Trong những ngôi sao ở đây có cô không?_ Một lúc lâu sau Sehun đột nhiên lên tiếng hỏi. Đôi mắt màu tím của hắn như được bao phủ bởi một màn sương dày đặc, khiến nó trở lên huyền ảo hơn

Tôi hơi ngớ người trước câu hỏi của hắn, ngước khuôn mặt ngu không tả được của mình lên lắc đầu, phán một câu xanh rờn:

- Không hiểu…

- Cô….Haizz mà thôi quên đi_ hắn thở dài nói rồi nâng lọ sao lên nhíu mày nhìn chăm chăm vào nó rồi khẽ nhếch mép từ từ móc những bông tuyết giả "hơi bẩn" trong lọ ra

Thấy vậy, tôi hoảng kinh vội giữ lấy tay hắn lại kêu lên:

- Cậu làm cái gì thế? Nếu không muốn lấy thì đưa cho tôi, đừng có phá. Có biết tôi đã mất gần 7 tiếng đồng hồ để làm ra nó không?

- Hừ…Đứng im đi_ Hắn gắt rồi sau đó lấy hết những bông tuyết giả ra, đặt một bàn tay của mình lên miệng lọ, một luồng không khí lạnh chợt ùa đến, tôi ngớ người ra nhìn, kinh ngạc đến độ không thốt lên lời, bên trong lọ sao đột nhiên xuất hiện những bống tuyết trăng tinh, đẹp đến mê hồn.

- Đẹp quá…_ Tôi kêu lên, rồi nhanh chóng giật lọ sao trên tay Sehun, cầm lên ngắm nghía, thật kinh ngạc những bông tuyết này đẹp quá, trông giống thật vô cùng. Mà khoan đã, sao nó lại lạnh như vậy nhỉ? Chẳng lẽ….Tôi tá hỏa nghĩ rồi lắp bắp hỏi hắn:

- Tuy..ết…thật?

- Đúng…_ Hắn gật đầu cái rụp, lạnh lùng nói

- Bậy bạ. Đây là mùa thu mà, cậu đang trêu trẻ con đấy à?_ Tôi kêu ầm lên

- Hừ. Chỉ là mấy bông tuyết thôi mà. Cô khinh thường tôi quá đấy_ Hắn tức giận nói

- Tôi không tin đâu. Hay là cậu thó ở đâu được mấy viên đá bào rồi cho vào đây giả làm tuyết hả?_ Tôi nghi ngờ hỏi

- Đồ ngốc…được thôi. Nếu cô không tin, tôi sẽ cho cô thấy.

Hắn nói rồi vung tay cái rẹt, không khí xung quanh chợt lạnh đến thấu xương. Tôi giật mình vội ngó xuống đất, tá hỏa nhìn lớp băng dày đang phủ kín ngay dưới chỗ mình đang đứng. Quá sợ hãi tôi kêu ầm lên:

- Ối, có ma_ Rồi không chú ý, trượt chân ngã cái oạch đầu đập vào băng đau đến ứa nước mắt.

- Huhuhu đau quá…đau quá…_ Tôi kêu lên thống thiết, rồi ôm đầu lồm cồ bò dậy lườm hắn một cái suýt rách mắt nói:

- Cậu có cần chơi ác thế không?

- Hừ..thế bây giờ cô đã tin chưa?

- Ờ ừm…Cũng hơi hơi. Nhưng mà này, cậu làm thế nào mà điều khiển được băng tuyết thế?

- Vớ vẩn, tôi là ai kia chứ? Thế cô có định đưa trả cái đó cho tôi không? Của tôi chứ của cô à?_ hắn nhíu mày nói rồi chỉ tay vào lọ sao, thấy vậy tôi hơi ngớ người ra, nhìn lọ sao trên tay mình, rồi đưa cho hắn, cười hề hề nói:

- Hihi xin lỗi nha, của cậu đây…

Hắn không nói gì chỉ giằng lấy lọ sao rồi nhanh chân bước đi. Nhưng đột nhiên hắn dừng lại rồi không quay đầu nhìn tôi, hắn lạnh lùng nói:

- 1/5

- Hở?_ Tôi ngớ người ra chẳng hiểu gì cả hỏi lại hắn_ 1/5 cái gì cơ?

- Đồ ngốc. Tôi sẽ cho cô sử dụng 1/5 cái bàn cuối, nhớ là đừng có xâm chiếm đấy_ Hắn nói

- Thật sao?_ Tôi kinh ngạc hỏi lại, rồi không kiềm chế được co chân nhảy cẫng lên_ Hura…vậy là cậu cho tôi ngồi cùng rùi đúng không? Hehehe …You are a cute boy!

Vì quá phấn khích mà tôi không cẩn thận trượt chân ngã cái oạch lần nữa, đầu lại đập xuống băng suýt nữa thì vỡ sọ, tôi đau đến không đứng dậy nổi, cứ nằm đó mà khóc thầm.

Hắn không nói gì chỉ khẽ lắc đầu đưa tay lên che miệng rồi bước thẳng…

----------------

Ở phía sau một gốc cây phong đỏ gần đó, có một cô gái đang cố lau đi những giọt nước mắt đau thương trên mặt mình cay đắng nói:

- Cậu đã cười sao? Suốt bao nhiêu năm qua tôi đã luôn ở bên cậu nhưng chưa bao giờ cậu dành cho tôi một cái liếc mắt chứ đừng nói gì đến một nụ cười. Vậy mà cậu đã làm điều đó với một con nhỏ vừa mới chuyển đến. Tôi hận cậu Sehun…Hừ...Taeyeon, là tự do cô chuốc lấy đấy, đừng trách tôi độc ác….


Chap 20:


Sau khi dọn dẹp xong đống rác do chính mình bày ra, tôi uể oải định đứng dậy đi về kí túc xá thì chợt nhìn thấy một chiếc áo cánh đen bị rơi ở đằng sau cái ghế. Tò mò, tôi đi đến nhặt nó lên, mùi hoa anh đào thơm thoang thoảng tỏa ra từ chiếc áo khiên tôi mê mẩn. Săm soi chiếc áo một hồi, tôi chợt bật thốt lên:

- Ủa? Đây là áo của Sehun mà, sao nó lại ở đây?

Tôi nhíu mày nhìn chiếc áo rồi lẩm bẩm:

- Chẳng lẽ...hắn đã dùng chiếc áo này để đắp cho mình, nhưng mình ko để ý nên trong lúc hốt hoảng đã hất nó đi.

Lời nói vừa thoát ra khỏi miệng, tôi đã lập tức vung tay gõ vào đầu mình tự nhủ:

- Xùy xùy xùy. Mình đang nghĩ linh tinh gì thế này, người như hắn thì làm sao biết quan tâm đến ai khác cơ chứ. Thôi cứ cầm cái thổ tả này về rồi lúc nào đem trả hắn sau cũng được.

Tôi nghĩ rồi sải chân bước về kí túc xá đồng

...

- Cậu đi đâu bây giờ mới về, có biết tôi và Hyomin lo lắng lắm không?

Vừa mở của bước vào Yoona đã nhào đến lắc tay tôi như điên hỏi:

- Ờ, ừm xin lỗi. tôi ra khuôn viên sau trường sửa lọ sao ấy mà_ Tôi ấp úng nói

- Khuôn viên sau trường?_ Yoona đột nhiên hét lên

- Ừ, chỗ đó thì làm sao?_ Tôi nhìn phản ứng của nó nhướn mày hỏi

- Cậu không biết thật hả?_ Yoona dò hỏi

- Biết cái gì mà biết cơ?

- Khuôn viên đằng sau dãy nhà cấp C là địa phận của riêng Sehun. Không có học viên cấp C nào dám mò tới đấy cả đâu_ Yoona thì thào nói

- Vớ vẩn. Ở đâu ra cái thói độc tài phát xít ấy thế? Khuôn viên là của chung chứ có phải của riêng hắn đâu_ Tôi bất bình nói.

- Haizzz..Vậy là cậu chưa nghe câu nói cửa miệng của các học viên cấp độ đồng rồi_ Yoona thở dài nói.

- Câu gì cơ?

- Đối với Sehun, không có gì là không thể. À, nhắc đến Sehun mới nhớ, cậu đã xin được chỗ ngồi chưa? Nghe Hyomin nói là cậu định tặng Sehun lọ sao mà?

- Ừ, tặng rồi.

- Thế cậu ấy có đồng ý không?_ Yoona hồi hộp hỏi

- Tất nhiên. Tôi đã ra tay là gạo xay ra cám mà,hehe, chẹp.. Nhưng mà hắn cũng thật ki bo. Cả một cái bàn rộng như thế mà chỉ chia cho tôi có 1/5, đúng là chả ga lăng tẹo nào cả_ Tôi chép miệng nói

- Thậ hả?_ Yoona reo lên, lắc vai tôi như điên cười nói_ Cậu may thật đấy he he, nhưng mà….

- Nhưng mà làm sao?_ Tôi lo lắng hỏi

Yoona khẽ nhíu mày, khuôn mặt tỏ vẻ đăm chiêu nói:

- Điều này thật sự rất là lạ. Sehun xử xự không giống với tính cách của cậu ấy gì cả, có khi nào…

- Có khi nào cái gì?_ Tôi suốt ruột hỏi

- Hình như Sehun đặc biệt quan tâm đến cậu hay sao ấy_ Yoona suy nghĩ một hồi rồi kêu lên

- Không hiểu_ Tôi ngớ ngẩn nói

- Giời ạ, thế mà cũng không hiểu. Nhưng thôi không hiểu cũng không sao, mà nếu thật Sehun quan tâm đến cậu thì Hyomin…

- Hyomin làm sao?

- À, ừm không sao…không sao, đừng để ý_ Yoona vội xua xua tay cười lấp lửng

- Nói cái gì chả hiểu_ Tôi càu nhàu rồi căng mắt ngó quanh quất phòng hỏi_ Ủa? Hyomin đâu rồi?

- À, vừa nãy cậu ta chạy đi tìm cậu, đến giờ vẫn chưa thấy về_ Yoona khẽ nhíu mày nói

- Vậy à? Thôi bây giờ cậu ngồi đây nhé, tôi đi kiếm Hyomin _ Tôi nói rồi không để Yoona kịp ư hử gì đã chạy vội ra ngoài

*

Đang lơ tơ mơ ko biết đây là chỗ nào chợt tôi giật mình vội quay đầu lại khi nghe thấy có tiếng người gọi mình:

- Taeyeon…

Trái tim tôi khẽ loạn nhịp, người con trai đang đứng dựa vào gốc cây phong đỏ, khuôn mặt đẹp như tranh, nhìn tôi nở nụ cười ấm áp, đôi mắt đen huyền đầy u uẩn khiến ai khi nhìn thấy cũng như bị hút vào. Tôi bỗng thấy mặt mình đỏ lên, lúng búng cúi đầu ấp úng nói:

- Anh Luhan, sao anh lại ở đây?

- Cái này tôi phải hỏi em mới đúng, sao em lại xuất hiện ở khuôn viên sau dãy nhà khu A vậy?_ Luhan nhìn tôi cười dịu dàng

- Ơ…_ Tôi hơi ngớ người ra một lúc rồi vội nhìn sang cảnh vật xung quanh, tá hỏa kêu lên_ Thôi chết, em xin lỗi, em đi ngay đây.

Xong tôi quay đầu định bỏ đi thì chợt giật mình khi nghe thấy tiếng gọi giật lại:

- Khoan đã đừng đi vội, tôi cũng đang định đi tìm em mà

- Tìm em?_ Tôi quay lại, chỉ tay vào mình ngạc nhiên hỏi

- Đúng vậy_ Luhan gật đầu rồi nhanh chóng đi đến chỗ tôi dịu dàng nói_ Em chờ tôi một chút nhé

Rồi anh ấy khẽ mỉm cười đưa tay lên miệng huýt sáo_ HUÝT..._ Từ đằng xa một con quạ đen bay đến, nó phải to gấp mấy lần con quạ bình thường, trên miệng nó ngậm một bức ảnh

- Cupid, tốt lắm đem nó lại đây_ Luhan kêu lên, gật đầu mỉm cười

Con quạ ngoan ngoãn nghe lời bay đến rồi xà xuống vai Luhan thảy tấm ảnh vào tay anh ấy. Làm xong việc nó chợt quay sang nhìn tôi chăm chú, đôi mắt khẽ ánh lên tia sáng, rồi nhanh như chớp nó bay đến xà xuống vai tôi, âu yếm gõ gõ cái mỏ của mình vào má tôi. Vì quá bất ngờ nên tôi không phản ứng được gì cứ đứng đực ra đấy. Không lẽ con quạ này định mổ nát mặt tôi à? Tôi bàng hoàng nghĩ mặt xanh như tàu lá chuối. Nhìn thấy khuôn mặt như sắp mếu của tôi, anh Luhan bật cười khẽ huýt sáo gọi:

- Cupid, trở về phòng đi, mày hết phận sự rồi.

Con quạ nghe gọi liền quay lại nhìn anh Luhan sau đó lại ngó sang tôi, đôi mắt khẽ ánh lên sự thất vọng, rồi nó khẽ gõ mỏ vào má tôi lần cuối sải cánh bay đi

- Em không sao chứ?_ Luhan nhìn khuôn mặt đực ra của tôi dịu dàng hỏi

- Hơ hơ, em không sao._ Tôi xua xua tay cười như một con ngố nói

- Ừm, vậy được của em đây_ Anh Luhan đột nhiên nói rồi chìa cho tôi bức ảnh của ba. Khung ảnh vỡ đã lành lặn trở lại, vết mực hoen đã không cánh mà bay. Tôi run run đón lấy bức ảnh đờ người nhìn nó rồi không kiềm chế được reo lên:

- Tuyệt quá. Còn đẹp hơn lúc trước nữa, anh làm thế nào mà hay vậy?

- Đây là một trong những năng lực đặc biệt của dòng thuần chủng. Thế nào em có hài lòng không?

- Vâng, em thích lắm. À đúng rồi, em có nói là sẽ đền ơn anh. Bây giờ anh muốn em làm gì cứ yêu cầu đi, em sẽ cố gắng hoàn thành._ Tôi khảng khái nói

- Haha, lúc đó tôi chỉ đùa thôi, em tin là thật à?

- Không được, có ơn đền ơn, có oán đền oán, anh mau nói đi

- Ừm…vậy thì tôi có một yêu cầu nhỏ_ Anh Luhan hơi cười nói

- Anh cứ nói đi, em sẽ cố gắng hét sức

- Em….có thể ôm tôi một chút được không?

- Hả?_ Tôi giật mình kêu lên, suýt nữa thì ngã lộn nhào, đầu óc choáng váng, tôi lắp bắp hỏi lại:

- Ô..ôm á, anh đang đùa em phải không?

- Sao thế? Khó quá à?_ Luhan nhướn mày hỏi tôi

- Không… không phải, chỉ là em_ tôi ấp úng nói rồi cứ đứng đó nhăn nhó

Một lúc lâu sau, anh Luhan khẽ thở dài lên tiếng:

- Thôi, nếu em không muốn tôi cũng không ép_ Nói xong anh ấy định quay đầu bỏ đi, khuôn mặt tỏ vẻ thất vọng

- Khoan, khoan đã…_ Tôi vội vã kêu lên rồi ko hiểu mình đã lấy ở đâu ra dũng khí chạy đến khẽ vòng tay ôm lấy anh ấy.

Mùi hương hoa hồng thơm thoang thoảng khiến tôi như mụ đi, trong khoảnh khắc ấy tôi chợt giật mình khi thấy những mảnh vỡ của kí ức, một cảm giác quen thuộc chợt ùa về, vòng tay cùng hơi ấm của anh Luhan khiến đầu óc tôi gần như choáng váng, hơi thở nặng nhọc. Một lúc lâu sau tôi chợt giật mình buông tay ra, ngượng nghịu nhìn anh ấy rồi không kịp chào hỏi gì tôi đã phóng giò bỏ chạy.

***

Luhan nhìn theo bóng cô gái nở nụ cười ấm áp nói nhỏ:

- Một ngày nào đó anh sẽ mang em trở về bên anh, dù bằng bất cứ giá nào, nhất định đấy.

Rồi anh khẽ huýt sáo gọi:

- Ra đây nào Cupid, mày cũng thấy phải không? Nàng công chúa nhỏ của cả tao và mày đã trở về rồi. Bắt đầu từ bây giờ mày hãy thay tao để ý đến cô ấy, nếu có chuyện gì xảy ra phải báo cho tao biết ngay.

***

Ở một góc nhỏ trong khuôn viên của dãy nhà khu A, có một nhóm Vampire đang vây quanh một cô gái thuần chủng cấp độ bạch kim.

- Soyeon sa-ma chị tính sao đây? Con nhỏ đó dám ôm Luhan sa-ma kìa

- Đúng đó, con nhỏ đó chỉ là 1 vam cấp C mà dám…

- Đừng cuống lên thế, để từ từ ta sẽ giải quyết. Những ai dám động đến Luhan sa-ma ta quyết sẽ không bỏ qua._ Cô gái thuần chủng có khuôn mặt đẹp cùng đôi mắt màu xanh nước biển nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói phát ra từ đôi môi nhỏ nhắn ấy nham hiểm đến nỗi khiến người khác rùng mình.

- Nhưng chúng ta học khác khối làm sao để gọi con nhỏ đó ra giải quyết

- Đó là cái vấn đề ta đang nghĩ, phải có một người thân thiết với nó ra tay dụ nó vào tròng…_ Cô nàng thuần chủng đăm chiêu nghĩ

- Nhưng ai hả sa-ma?

- Đúng vậy ai bây giờ?

Đám người lại nhao nhao lên


- Để tôi.

Một cô gái với mái tóc đen dài đột nhiên bước đến, đôi mắt khẽ ánh lên sự gian tà.
Về Đầu Trang Go down
Móm_Couple
Mod
Mod
Móm_Couple

Tổng số bài gửi : 132
Ca$h : 149
Join date : 29/11/2013
Age : 30
Đến từ : Vùng Đất Móm

[Ver.EXOSHIDAE][Longfic][Non SA] [T | HunTaeHan] Trường Học Vampire  - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Ver.EXOSHIDAE][Longfic][Non SA] [T | HunTaeHan] Trường Học Vampire    [Ver.EXOSHIDAE][Longfic][Non SA] [T | HunTaeHan] Trường Học Vampire  - Page 2 EmptySat Dec 21, 2013 9:47 pm

post nhìu thế em sao không để mỗi ngày 1 chap
nhưng ss thích e post kiểu này đọc sướng
mai ss đọc rùi comt tiếp cho babe nhé mà fic này nhiu chap zị
Về Đầu Trang Go down
pinkie
Mod
Mod
pinkie

Tổng số bài gửi : 52
Ca$h : 100
Join date : 29/11/2013

[Ver.EXOSHIDAE][Longfic][Non SA] [T | HunTaeHan] Trường Học Vampire  - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Ver.EXOSHIDAE][Longfic][Non SA] [T | HunTaeHan] Trường Học Vampire    [Ver.EXOSHIDAE][Longfic][Non SA] [T | HunTaeHan] Trường Học Vampire  - Page 2 EmptySat Dec 21, 2013 10:13 pm

Cứ vậy mà tiến nhá em.  Very Happy 
Về Đầu Trang Go down
phanphansonetic
Member
Member
phanphansonetic

Tổng số bài gửi : 88
Ca$h : 94
Join date : 30/11/2013
Age : 25
Đến từ : Ha Tinh, Viet Nam

[Ver.EXOSHIDAE][Longfic][Non SA] [T | HunTaeHan] Trường Học Vampire  - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Ver.EXOSHIDAE][Longfic][Non SA] [T | HunTaeHan] Trường Học Vampire    [Ver.EXOSHIDAE][Longfic][Non SA] [T | HunTaeHan] Trường Học Vampire  - Page 2 EmptySat Dec 21, 2013 10:25 pm

Móm_Couple đã viết:
post nhìu thế em sao không để mỗi ngày 1 chap
nhưng ss thích e post kiểu này đọc sướng
mai ss đọc rùi comt tiếp cho babe nhé mà fic này nhiu chap zị

ss yên tâm là fic này cực kì nhiều chap luôn
ss cứ thư thả mà đọc  tongue 
Về Đầu Trang Go down
phanphansonetic
Member
Member
phanphansonetic

Tổng số bài gửi : 88
Ca$h : 94
Join date : 30/11/2013
Age : 25
Đến từ : Ha Tinh, Viet Nam

[Ver.EXOSHIDAE][Longfic][Non SA] [T | HunTaeHan] Trường Học Vampire  - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Ver.EXOSHIDAE][Longfic][Non SA] [T | HunTaeHan] Trường Học Vampire    [Ver.EXOSHIDAE][Longfic][Non SA] [T | HunTaeHan] Trường Học Vampire  - Page 2 EmptySat Dec 21, 2013 10:35 pm

Chap 21:


Vậy là những ngày mùa thu mát mẻ đã đi qua, tôi đã nhập học được gần một tháng. Hôm nay là ngày lập đông, thời tiết lạnh vô cùng, từng cơn gió bấc ùa về đem theo hơi lạnh cùng những bông tuyết trắng xóa. Tuyết gần như bao phủ khắp nơi từ trong ra ngoài, trên sân trường, trên các lối đi và cả trên những nóc nhà cổ kính, rêu phong. Tôi xoa xoa tay vào nhau ngước mắt ra ngoài cửa sổ nhìn những bông tuyết trắng tinh khôi, lòng chợt cảm thấy vui vẻ. Cũng giống như các vampire khác, mùa đông luôn là mùa yêu thích của tôi. Những đêm mùa đông thường kéo dài, ánh nắng mặt trời cũng bớt chói chang hơn, đối với các Vampire mà nói được sống trong thế giới ít ánh sáng mặt trời quả là điều hạnh phúc.

Cộp...cộp…

- Các học viên đứng.

Tiếng hô dõng dạc của Hyomin đột nhiên vang lên khiến tôi giật mình thoát khỏi giấc mộng, vội đứng lên cúi đầu chào cô dạy sử:

- Các em ngồi xuống, giở trang 224 bài lịch sử các dòng tộc vampire thuần chủng ra._ Cô Moonhee dạy môn lịch sử vampire lên tiếng.

- Vâng ạ…

Những tiếng dạ vâng râm ran nổi lên, tôi ngoan ngoãn mở trang 224 ra, hình ảnh về những vampire thuần chủng thời xưa khiến tôi khẽ rùng mình, suýt nữa là gập sách lại. Họ vẫn đẹp một cách kiêu sa nhưng những ông tổ của dòng vampire Hàn này có một làn da gần như trong suốt, đôi mắt thì toàn một màu đỏ như máu nhìn rất đáng sợ….

- Các em, trật tự nào, trước khi vào bài, cô muốn hỏi là em Sehun có đến lớp không?

Tôi giật mình nhìn sang bên cạnh, rõ ràng là hôm nay hắn cũng lặn đâu mất tiêu rồi

- Dạ thưa cô không ạ!_ Hyomin lễ phép đứng lên nói.

- Tốt, bây giờ chúng ta sẽ vào bài. Đáng lẽ ra những kiến thức này không được sử dụng trong chương trình giáo dục dành cho vampire cấp C nhưng vừa qua hội đồng vampire đã đưa ra quyết định cho một phần lịch sử về vampire thuần chủng vào sách dạy vam C để chúng ta hiểu hơn về dòng thuần chủng cũng như tổ tiên của vampire Hàn.

Những tiếng râm ran lại nổi lên, các học viên trong lớp có vẻ rất thích thú trước mảng đề tài mới lạ này.

- Chúng ta hãy chú ý vào sách đồng thời nhìn lên bảng. Như các em đã biết vampire chúng ta xuất phát từ dòng thuần chủng, họ được ví như vua của loài vampire. Đối với xã hội vam Hàn Quốc, dòng tộc thuần chủng lâu đời nhất và được xem là mở đầu cho các dòng vampire về sau là hai dòng tộc Xiao và Oh .

Cô Moonhee dừng lại một lát rồi ngó xuống chỗ ngồi của Sehun như để khẳng định chắc chắn một điều rằng cậu ta không có trong lớp rồi mới hắng giọng nói tiếp:

- E hèm...Theo lịch sử kể lại, thì vì một lí do nào đó mà hai dòng tộc này trở lên thù ghét nhau, hàng ngàn năm trải qua họ vẫn tiếp tục chém giết và coi nhau như kẻ thù…

- Thưa cô theo như em biết thì hiện tại hai gia tộc đó rất thân thiết với nhau và còn kết thành thông gia nữa mà_ Một cô bạn có mái tóc thắt bím đột nhiên đứng dậy hỏi.

- Đúng vậy. Chuyện họ thù ghét nhau là của hàng ngàn năm về trước, nhưng do thời gian đã qua quá lâu sự thù hận cũng dần tan biến, nên hai bên gia tộc đã mở cuộc họp đưa đến quyết định giảm hòa và bàn bạc trở thành thông gia của nhau, xem đó như một mối liên kết thân thiết…_ Cô Moonhee gật đầu nhẹ nhàng nói

" Cái mối quan hệ thông gia mà cô Moonhee nói đến có phải là do bố mẹ của anh Luhan cưới nhau không nhỉ? Hà…Thảo nào mà anh ấy được xem như Kingdom, một vampire mang trong mình dòng máu của hai gia tộc thuần chủng lớn nhất là Xiao và Oh. Nếu thế thì mẹ anh ấy và bố mẹ của Sehun chắc chắn là anh em của nhau rồi…."

Tôi gật gù nghĩ thầm rồi bỗng thấy buồn cười, thì ra đây là lí do tại sao cô Moonhee phải hỏi xem Sehun có trong lớp không. Chắc là cô ấy sợ hắn ta tức lên, chém cho cô mấy phát thì xong.

- Khoan đã thưa cô, em còn muốn hỏi một điều_ Một cậu bạn có mái đầu vuốt keo đen bóng đột nhiên đứng dậy hỏi.

- Em muốn hỏi gì vậy?_ Cô Moonhee khẽ cười hỏi.

- Thưa cô, em nghe nói là nguyên nhân gây ra cuộc chiến tranh của hai gia tộc thuần chủng này có liên quan đến một loại hoa, có đúng thế không ạ?_ Cậu bạn đầu vuốt keo tiếp tục hỏi.

- Cái này em nghe ở đâu vậy? Chuyện này không phải chuyện đùa đâu. Dù biết tôi cũng không thể nói cho các em biết được, vì nó không thuộc phạm vi môn Lịch sử_ Cô Moonhee khẽ nhíu mày nói.

- Cô ơi, kể đi, kể đi mà…

Những tiếng kêu thống thiết của lũ học viên bên dưới vang lên nghe như tiếng những oan hồn đòi mạng. Cô Moonhee, khẽ nhăn mặt nhìn những đôi mắt cún con long lanh của lũ trẻ bên dưới thở dài nói:

- Không được, cô không thể kể cho các em nghe được. Đây là môn lịch sử chứ không phải môn sinh học.

- Cô ơ…iii_ Lũ học viên bên dưới (bao gồm cả tôi) lại kéo dài giọng, ngước khuôn mặt chạy xệ như sắp mếu của mình lên nhìn cô Moonhee, khiến cô động lòng, khẽ chép miệng thở dài nhăn trán suy nghĩ một lúc lâu sau rồi nói:

- Thôi được, cô chỉ biết một chút thôi. Loài hoa đó có tên là pureblood, xuất phát từ người Hi Lạp cổ đại, nghe nói nó được tạo ra từ chính máu và xương thịt của ông tổ Vampire trên hành tinh này. Nó có màu đen tuyền giống màu máu của vampire, 5 cánh úp lại trông giống một bông hoa tuylip, dòng nhựa đang chảy trong người nó chính là dòng máu thuần chủng nguyên thủy nhất có độ độc cực mạnh.

Cô Moonhee dừng lại, khẽ ngó quanh quất một hồi rồi tiếp tục nói:

- Nó được xem như biểu tượng của dòng thuần chủng. Trong tư dinh của các gia tộc này loài hoa pureblood được trồng ở các nơi linh thiêng nhất, hàng ngày đều được tưới máu của thuần chủng để duy trì sự sống. Nó còn được xem là loại thuốc hữu hiệu nhất của vam thuần chủng nhưng...

- Nhưng sao hả cô ?

- Ừm nhưng nó lại là thứ thuốc độc kinh khủng nhất đối với các vampire khác, nếu ăn phải nó, chúng ta sẽ phải chết đau đớn, trong tích tắc thân xác sẽ hóa thành tro.

Cô Moonhee khẽ nói trên trán toát cả mồ hôi hột, khuôn mặt hơi xanh, không hiểu sao lúc đó, đôi chân tôi lại tự động đứng dậy, lấy hết dũng khí tôi hỏi nhỏ:

- Thưa cô?

- Sao vậy em?_ Cô Moonhee và tất cả các vam khác đều nhất loạt quay ra nhìn tôi.

- Em muốn hỏi, nếu những vampire lai mang trong mình một nửa dòng máu thuần chủng khi ăn phải loài hoa đó có làm sao không ạ?

Cô Moonhee nhìn tôi khẽ gật đầu khoát tay ra hiệu cho tôi ngồi xuống từ tốn nói tiếp:

- Đối với các vam có một nửa máu thuần trong người khi nuốt phải Pureblood sẽ không chết ngay mà phải hôn mê từ một đến hai tháng, nếu không có biện pháp chữa trị kịp thời cũng sẽ không thể sống nổi. Nhưng theo như những gì mà tôi đã biết thì chưa có phương thức nào có thể chống lại loài hoa độc này….

- Thế lí do tại sao nó lại là nguyên nhân gây ra chiến tranh của hai tộc Xiao và Oh vậy cô?_ Một vài tiếng nói từ dưới vọng lên.

- Hừm….Cái này thì tôi cũng không rõ, có lẽ chỉ những người sống lâu đời trong hai tộc đó mới có thể biết thôi_ Cô Moonhee khẽ nhíu mày nói.

Leng keng…leng keng…

Đúng lúc ấy tiếng chuông báo hết giờ vang lên, cô Moonhe khẽ gật đầu với cả lớp rồi nhanh chóng xách cặp đi ra ngoài. Đang trong tâm trạng rối bời vì những điều vừa nghe được trong buổi học hôm nay tôi chợt giật mình khi thấy khuôn mắt dịu dàng của Hyomin đang kề sát mặt.

- Ủa? Hyomin sao vậy?_ Tôi ú ớ kêu lên.

- Taeyeon, tôi nhờ cậu một việc được không? Vừa nãy cô Moonhee có bảo tôi đưa tập hồ sơ này cho thầy Dongjoo là giáo viên của khu A, nhưng giờ tôi lại phải đi xin chữ kí của cô Hana dạy sinh nên không thể đi được, cậu giúp tôi nhé?

- Ừm. Được thôi_ Tôi gật đầu mỉm cười cầm tập hồ sơ, kéo cao cổ áo, bước ra ngoài.

Dãy nhà khu A hôm nay đột nhiên lại ít đèn điện, bóng tối bao trùm khắp nơi, tiếng gió rít cùng cơn lạnh thấu xương khiến tôi khẽ rùng mình, cảm giác như có ai đó đang đi theo tôi vậy. Tôi sợ hãi nghĩ rồi…đột nhiên:

_ BỐP…_một âm thanh ròn tan vang lên.

Tôi cảm thấy đầu óc choáng váng, mặt đất như tối sầm lại, tôi đau đớn đưa tay lên sờ đầu trong vô thức rồi ngất lịm đi.

================


Chap 22:


* Chú thích:

Sa-ma: Từ ngữ tôn kính dùng để gọi bề trên.


-------------

Trên nền tuyết lạnh cô đơn, máu và nước mắt của em cứ tuôn rơi. Em chờ anh đến, em ước được nắm lấy bàn tay anh lúc này. Mong mỏi, khắc khoải, từng giây, từng phút...nhưng sao…anh không đến

-------------

_ ÀO…_ Một dòng nước lạnh đột ngột xả xuống mặt khiến tôi rùng mình, khẽ cựa quậy. Cảm thấy toàn thân đau buốt, tay chân không cử động nổi, cả khuôn mặt tôi gần như bị đóng băng.

- Còn không chịu dậy?_ Đang trong cơn mê man chợt tôi giật mình khi nghe thấy một giọng nữ cao vút đột nhiên vang lên, liền sau đó là một cú đạp thật mạnh vào bụng khiến tôi tối tăm mặt mày.

Dù đau đến ứa nước mắt nhưng tôi vẫn cắn răng để không bật khóc khẽ hé mắt ra nhìn, định đứng dậy nhưng không nổi. Toàn thân đã bị dây gai quấn chặt, trên người chỉ còn độc chiếc áo cánh trắng mỏng manh, hai cánh tay tôi bị gai đâm vào máu tứa ra thấm sang chiếc áo trắng. Tôi cắn răng cố nén đau ngước lên nhìn, đập vào mắt tôi là những gương mặt lạnh lùng, vô cảm, sự ghét bỏ, khinh bỉ thể hiện rõ trong đôi mắt của họ.

- Soyeon sa-ma, giờ tính sao đây? Chị định làm gì con nhỏ này?

- Cứ bình tĩnh._ Một giọng nói nhẹ nhàng nhưng cực kì thâm hiểm vang lên, nhanh như chớp một cô gái có mái tóc dài và đôi mắt màu xanh nước biển xuất hiện ở ngay bên cạnh tôi, ả nắm tóc tôi dựng dậy, rồi dùng đôi mắt xanh quyến rũ của mình nhìn tôi chằm chằm mỉm cười gian ác hỏi:

- Ngươi có biết chiều hôm nay mình vừa làm chuyện gì không?

Tôi thở hổn hển, cố gắng để không òa lên khóc vì đau, mấp máy môi nói:

- Chị… là ai? Sao tự dưng lại bắt tôi ra đây?

- Ta là ai ư? Điều này ngươi không cần biết. Chỉ cần người không quên một điều rằng đừng có bén mảng đến gần Luhan sa-ma .

- Anh Luhan??_ Tôi ngạc nhiên kêu lên.

_ BỐP..._ Một cái tát nháng lửa đột nhiên giáng xuống khuôn mặt tôi, cô nàng mắt xanh nheo mắt cay độc, gằn giọng nói:

- Tên của anh ấy là thứ để cho ngươi có thể thoải mái gọi ư? Đồ cấp C láo toét.

- Vậy ra chị đưa tôi đến đây là vì anh Luhan?_ Tôi cắn răng hỏi.

- Hừ. Một con bé cấp C mà dám ôm anh ấy, ngươi có biết thân phận của mình là gì không hả?

- Phì, ha ha…._ Tôi hơi ngớ người ra một lát rồi khẽ bật cười khan, cảm thấy chuyện này thật điên rồ.

- Ngươi cười cái gì? Dám coi lời nói của ta như một trò đùa à?_ Ả gằn giọng nói, đôi mắt khẽ ánh lên tia lửa giận.

- Tôi cười vì hóa ra một Vampire thuần chủng như chị cũng thật hèn hạ, ghen tuông và đánh người một cách vô cớ. Vì lí do gì mà chị nghĩ rằng một vampire cấp C như tôi thì không thể đến gần các vampire thuần chủng.

- Ha ha, ngươi thú vị hơn ta tưởng đấy, chết đến nơi rồi còn mạnh miệng.Ta nghĩ người đừng có ôm mơ mộng nhiều, đối với anh Luhan, ngươi chỉ là một con nhỏ thấp hèn thôi.

- Nếu đúng thế thật thì đối với tôi chị cũng chẳng khác gì chỉ là một bà chằn thấp hèn_ Tôi cười khẩy đáp lại.

- Ngươi…Tốt thôi, nếu như đã muốn thì ta sẽ cho ngươi nếm mùi đau khổ.

Ả buông tay ra khỏi tóc tóc, hất mạnh tôi xuống nền tuyết rồi nhẹ nhàng đứng dậy khẽ gật đầu nói với những vampire bên cạnh là tay chân của mình:

- Xử nó đi.

- Vâng ạ!_ Những tiếng dạ ran vang lên rồi ngay sau đó họ vây quanh tôi, ra sức đánh đập tôi, mồm liên tục chửi rủa như để hả cơn giận.

- Cho mày chết, cho mày chết.

- Đồ vam C láo toét

***

Những cú đập, cú đá cứ liên tiếp dội xuống người tôi. Những cây roi gai được vung lên thi nhau quất xuống, khiến da thịt tôi tứa máu, đau đến độ thấu xương, nước mắt và máu hòa làm một rơi xuống nền tuyết trắng tinh khôi. Tôi nằm co quắp như một con tôm, hứng chịu những đòn roi giáng xuống cơ thể mình, cảm thấy toàn thân như bốc cháy, nền tuyết trắng nay đã bị nhuốm máu, cái lạnh cắt da như cứa sâu vào vết thương. Đến lúc tưởng chừng như tôi không thể chịu nổi được nữa thì một giọng nói đột nhiên vang lên.

- Dừng lại…

Những cú đập cú đá và chiếc roi gai đang liên tiếp giáng xuống người tôi chợt khựng lại. Tôi như người mất hết tri giác, đau đớn ngất đi.

-------------

Soyeon nhìn cô gái vừa bước đến xẵng giọng hỏi:

- Ngươi đến đây làm gì? Không phải nhiệm vụ của ngươi xong rồi sao Park Hyomin?

- Xin chị hãy dừng lại, hành hạ cậu ta như thế là đủ rồi, nếu còn đánh tiếp sẽ gây ra án mạng đấy.

- Ồ, gì đây? Hối hận à? Ban đầu chính ai là người đã mạnh miệng bảo ta phải xử con nhỏ đó thật nặng tay vào? Bây giờ sao lại quay ra mèo khóc chuột vậy?_ Soyeon kéo dài giọng nhếch mép khinh bỉ nói.

- Không phải… Chỉ là tôi không muốn chị làm quá lố thôi_ Hyomin lúng túng nhìn dáng người dính đầy máu đang nằm co quắp trên nền tuyết lạnh nói.

- Hừ. Không cần ngươi nhắc, miễn con nhỏ đó không chết là được, đừng nhiều lời. Nếu thấy hối hận thì ngay từ đầu đừng giúp ta có phải hơn không?_ Soyeon nhướn mày nói.

- Tôi không hối hận. Vì Sehun tôi có thể làm mọi thứ, kể cả việc phải loại bỏ người bạn của mình_ Hyomin cứng rắn nói.

- Tốt. Nếu thế thì ngươi không nên can dự vào chuyện ta xử nhỏ đó như thế nào nữa, chẳng lẽ ngươi muốn con nhỏ này cướp mất Sehun của ngươi?

- Không, không bao giờ._ Hyomin vội lắc đầu quầy quậy nói.

- Ha ha, phải như thế chứ, ngươi thật giống ta đấy, thôi ngươi đi đi.

Hyomin gật đầu, cúi chào cô gái thuần chủng rồi nhìn Taeyeon lần cuối khẽ thì thầm:

- Không phải lỗi của tôi, là do cậu tự chuốc lấy, tôi sẽ không xin lỗi cậu đâu.

Xong cô quay đầu bỏ đi thẳng mặc cho dáng người nhỏ bé đang nằm quằn quại trên tuyết chờ mong một ai đến cứu.

-------------

_ ÀO…_ một dòng nước lạnh ngắt lại vô tình xả xuống người tôi. Toàn thân tôi bị nước làm cho đông cứng lại. Tôi cắn răng cố mấp máy môi, mở mí mắt nặng trịch ra nhìn , khuôn mặt lạnh lùng của ả thuần chủng đập vào mắt khiến toàn thân tôi đau đớn.

- Sao hả? Có đau không? Đây mới chỉ là đòn cảnh cáo thôi đấy, nếu ngươi mà còn dám đến gần anh Luhan thì ta sẽ cho ngươi nuốt hoa Pureblood của nhà Lee đấy.

Tôi căm phẫn nhìn cô ả, nhưng không thể thốt lên lời, cả người đã mất hết sức lực, đau đau quá. Cô ả nhìn dáng vẻ bất lực của tôi, cười khẩy rồi quay sang đám tay chân lạnh lùng nói:

- Tránh ra.

Đợi khi đám đàn em tản ra xa, cô ta khẽ hất đầu, vung tay lên, dùng sức mạnh của mình tạo ra trên nền tuyết một cái lỗ rồi hả hê nói:

- Vất con nhỏ xuống đó rồi lấp tuyết lại, chỉ để chừa phần thân và đầu, nhanh.

Đám Vam tay chân dạ ran vâng lời rồi kéo đến xốc tôi dậy và vất xuống cái hố lạnh lẽo. Sau đó chúng thi nhau lấp tuyết lại cho đến khi chỉ còn chừa phần thân và đầu của tôi nổi lên rồi mới hả hê bỏ đi để lại những tràng cười khả ố.

***

Toàn thân tôi đông cứng lại vì cái lạnh trong trời mùa đông giá rét, tuyết trắng rơi ngày càng dầy, tuyết không có mùi sao tôi lại ngửi thấy mùi máu, tuyết trắng xóa sao tôi lại thấy nó có màu đỏ, phải chăng tôi đang bị ảo giác. Từng cơn gió lạnh cứ thi nhau quất vào người tôi như những đợt roi mây luân hồi. Cả người tôi tê cứng, muốn mấp máy môi gọi người đến cứu nhưng không thể. Tôi bất lực nhìn những bông tuyết lặng lẽ rơi, nước mắt nóng hổi tuôn trào…có ai, có ai đến cứu tôi không?

"Trời thật lạnh…
Tuyết…trắng tinh khôi.
Sao nó lại trắng đến thế?
Thứ tuyết này là gì?
Tuyết không thể đỏ…
Vậy thì tất cả màu đỏ này…đến từ đâu?"
Về Đầu Trang Go down
pinkie
Mod
Mod
pinkie

Tổng số bài gửi : 52
Ca$h : 100
Join date : 29/11/2013

[Ver.EXOSHIDAE][Longfic][Non SA] [T | HunTaeHan] Trường Học Vampire  - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Ver.EXOSHIDAE][Longfic][Non SA] [T | HunTaeHan] Trường Học Vampire    [Ver.EXOSHIDAE][Longfic][Non SA] [T | HunTaeHan] Trường Học Vampire  - Page 2 EmptySun Dec 22, 2013 7:47 pm

Lỡ rồi thì quất nhiều nhiều lên e. Very Happy 
Về Đầu Trang Go down
Móm_Couple
Mod
Mod
Móm_Couple

Tổng số bài gửi : 132
Ca$h : 149
Join date : 29/11/2013
Age : 30
Đến từ : Vùng Đất Móm

[Ver.EXOSHIDAE][Longfic][Non SA] [T | HunTaeHan] Trường Học Vampire  - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Ver.EXOSHIDAE][Longfic][Non SA] [T | HunTaeHan] Trường Học Vampire    [Ver.EXOSHIDAE][Longfic][Non SA] [T | HunTaeHan] Trường Học Vampire  - Page 2 EmptyMon Dec 23, 2013 2:10 pm

ss đọc 1 phát từ chap 2 đến chap 20 rồi fic cực kì hay
mà có Na móm nữa nên cũng hóng
fic dài thì quá đã tung nhìu chap lên nha em
tình tay 4 nhưng ss đã đoán dk phần nào Tae chọn ai rùi
mau mau ra chap nhé đọc lần cho đả
Về Đầu Trang Go down
dauchu.baekyeon
Member
Member
dauchu.baekyeon

Tổng số bài gửi : 13
Ca$h : 14
Join date : 16/12/2013
Age : 23
Đến từ : VN

[Ver.EXOSHIDAE][Longfic][Non SA] [T | HunTaeHan] Trường Học Vampire  - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Ver.EXOSHIDAE][Longfic][Non SA] [T | HunTaeHan] Trường Học Vampire    [Ver.EXOSHIDAE][Longfic][Non SA] [T | HunTaeHan] Trường Học Vampire  - Page 2 EmptyTue Dec 24, 2013 1:14 pm

- Mấy hôm nay đọc chùa của bạn mà không comt...xin lỗi nhé ^^ ~
- Hay lắm lắm lắm cơ
- Tội Tae quá đi , mong sao Han hay Hun tới kịp
- Mà mục đích cho Baekhyun xuất hiện trong fic là gì thế ạ ?
Về Đầu Trang Go down
http://dauchusonexotic.wordpress.com/
Còy sâu kiu
Member
Member
Còy sâu kiu

Tổng số bài gửi : 14
Ca$h : 13
Join date : 29/11/2013
Age : 25
Đến từ : Hòa Bình, Vietnam

[Ver.EXOSHIDAE][Longfic][Non SA] [T | HunTaeHan] Trường Học Vampire  - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Ver.EXOSHIDAE][Longfic][Non SA] [T | HunTaeHan] Trường Học Vampire    [Ver.EXOSHIDAE][Longfic][Non SA] [T | HunTaeHan] Trường Học Vampire  - Page 2 EmptyThu Dec 26, 2013 6:11 pm

Mik thick hantae cơ mà như này thì là huntae mất rùi
pn ui mau tung chap ms đi
mik hóng quá trời lun ák
Về Đầu Trang Go down
phanphansonetic
Member
Member
phanphansonetic

Tổng số bài gửi : 88
Ca$h : 94
Join date : 30/11/2013
Age : 25
Đến từ : Ha Tinh, Viet Nam

[Ver.EXOSHIDAE][Longfic][Non SA] [T | HunTaeHan] Trường Học Vampire  - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Ver.EXOSHIDAE][Longfic][Non SA] [T | HunTaeHan] Trường Học Vampire    [Ver.EXOSHIDAE][Longfic][Non SA] [T | HunTaeHan] Trường Học Vampire  - Page 2 EmptyTue Dec 31, 2013 10:01 pm

cảm ơn mọi người đã ủng hộ
dạo này e bận ôn thi với lại máy tính hư nên k ra chap
nên e bây giờ đang cố gắng bắt kịp tiến độ đây
Về Đầu Trang Go down
phanphansonetic
Member
Member
phanphansonetic

Tổng số bài gửi : 88
Ca$h : 94
Join date : 30/11/2013
Age : 25
Đến từ : Ha Tinh, Viet Nam

[Ver.EXOSHIDAE][Longfic][Non SA] [T | HunTaeHan] Trường Học Vampire  - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Ver.EXOSHIDAE][Longfic][Non SA] [T | HunTaeHan] Trường Học Vampire    [Ver.EXOSHIDAE][Longfic][Non SA] [T | HunTaeHan] Trường Học Vampire  - Page 2 EmptyTue Dec 31, 2013 10:22 pm

Chap 23:


Trời về đêm càng lúc càng lạnh, duy chỉ có phần ban công chìa ra của tầng 3 khu nhà cấp B là còn chút hơi ấm, lần này Sehun chọn chỗ này để ngủ tạm. Dù là một Vampire đồng nhưng cậu có thể đến bất cứ nơi đâu trong học viện SM mà không ai dám dị nghị, một mặt là vì cậu là người của VOLT với lại dù sao cậu cũng là đứa cháu trai độc nhất của dòng thuần chủng họ Oh. Nhưng vấn đề cần bàn ở đây là không hiểu sao dạo này có một thứ đang ám ảnh cậu, khuôn mặt và nụ cười của con nhỏ đó cứ ăn sâu vào tâm trí cậu, trong giấc ngủ, những cơn ác mộng về cái ngày kinh khủng đó đã được thay bằng khuôn mặt và nụ cười tỏa nắng của một cô gái nhỏ. Cậu không biết làm sao để kiềm chế tình cảm của mình, càng không thể hiểu nổi bản thân mình đang nghĩ gì, tại sao lại đồng ý cho cô ngồi chung bàn để bây không dám vào lớp vì sợ phải đối diện với tình cảm của bản thân.

- Haizzz… Kim Taeyeon, cô thật là biết cách làm cho người khác khó xử đấy!

Cậu lẩm bẩm thở dài, rồi chợt giật mình khi nghe thấy tiếng nói vọng từ bên dưới sảnh đi.

- Hehe. Công nhận Soyeon sa-ma chơi độc thật quả này thì con nhỏ đó chết chắc.

- Ừ. Vùi trong tuyết cơ mà, eo ơi nghĩ đến mà thấy lạnh. Ngày hôm nay chỉ nằm trong chăn thôi mà đã thấy rét rồi chứ đừng nói gì đến đắp tuyết ngủ.

- Haha. Cho đáng đời ai bảo cứ xấn đến các anh trong VOLT làm gì…À mà con nhỏ đó tên gì ấy nhỉ?

- Hình như là Taeyeon nghe nói là học sinh mới chuyển đến. Tên nghe thấy ớn.

***

" Taeyeon?" Sehun bàng hoàng kêu thầm rồi nhảy phụp xuống đứng chắn ngang trước mặt hai cô gái là hai Vam quí tộc cấp B.

_PHỤP…

- Á…_ Hai cô gái rú lên vì sợ, liền sau đó họ trợn mặt nhìn Sehun lắp bắp nói_ Sehun…

- Nói mau, các cô đã làm gì Taeyeon?_ Sehun gằn giọng nói, đôi mắt đỏ như máu.

- Ơ, bọn mình…

- NÓI MAU._ Sehun lạnh lùng quát lên khiến hai cô gái sợ hãi, tí nữa là òa lên khóc, vội vàng kể mọi chuyện.

-Tôi sẽ xử các cô sau, cứ chờ đấy.

Cậu gằn giọng nói rồi trèo qua ban công nhảy phụp xuống tầng một , lao vụt đi. Lần thứ hai trong đời, cậu cảm thấy trái tim mình đang đập loạn xạ, sự sợ hãi xâm chiếm trong cậu. Sehun nắm thật chặt tay, miệng lẩm bẩm:

- Taeyeon, hãy chờ tôi, cô mà làm sao thì chết với tôi.

----------------

Tại phòng riêng của Luhan, anh đang mệt mỏi tháo cái canavat trên cổ ra rồi tiện tay vất chiếc áo khoác đồng phục lên ghế, quả là một ngày mệt mỏi. Luhan nghĩ rồi ngã vật xuống giường lôi tấm ảnh có hình một cô bé xinh xắn dễ thương có đôi mắt màu xanh lam to tròn ra nhìn, khẽ mỉm cười thì thầm:

- Em đang làm gì vậy Taeyeon?

Đúng lúc ấy con quạ đen Cupid từ bên ngoài bay vào, hai cánh của nó vỗ vào nhau bầm bập, mấy cái lông vũ đen bay loạn xạ. Luhan nhíu mày ngồi dậy nhìn thẳng vào đôi mắt đầy lo lắng của nó ngờ vực hỏi:

- Cupid, có phải Taeyeon đã xảy ra chuyện gì không?

Con quạ khẽ gật gật đầu rồi tung cánh bay ra ngoài, Luhan vội đứng dậy, không kịp mặc lại chiếc áo khoác, anh lao theo con Cupid, bên ngoài trời, tuyết rơi dày đặc, lạnh giá.

- Hãy đợi anh, Taeyeon.

-----------------

- Taeyeon, Taeyeon…

Trong cơn mê man tôi nghe thấy tiếng ai gọi tên mình thật gần, cố nén đau, tôi khẽ mở mắt ra nhìn, dù đã nhận ra người đang đứng trước mặt mình là ai nhưng tôi lại không thể thốt lên lời, đôi môi đã đông cứng lại, những giọt nước mắt lăn dài trên gò má giờ cũng đóng thành băng.

- Taeyeon, sao em lại ra nông nỗi này? Chờ tôi một chút, tôi sẽ đưa em lên ngay.

Người con trai lên tiếng rồi dùng sức mạnh của mình kéo tôi lên khỏi cái hố băng lạnh lẽo, đau đớn ôm tôi vào lòng. Tôi muốn khóc, muốn mở miệng cảm ơn nhưng không thể, và tôi ngất đi trong vòng tay của người đó….


Chap 24:


Phòng bệnh vắng vẻ, cô đơn
Màu trắng của nó khiến em khó thở
Quá khứ và hiện tại
Tất cả đối với em đều mơ hồ
Ước gì anh có mặt lúc này
Ước gì bóng dáng đó là của anh
Nhưng ước mong mãi chỉ là ước mong, anh…vẫn không xuất hiện

******

Anh sẽ giết chết tất cả những người làm tổn thương em
Anh thề sẽ không bao giờ tha thứ cho họ
Anh muốn em mãi nở nụ cười ấm áp
Muốn đôi mắt đó sẽ là của riêng anh
10 năm trước và bây giờ vẫn luôn vậy
Nhưng…anh chợt nhận ra chính mình đang gây tổn thương cho em.

******

Em..có ghét tôi không, có hận tôi không
Tôi lạnh lùng và vô tình
Tôi ích kỉ và không hề biết đến sự tồn tại của người khác
Nhưng em đã làm tôi thay đổi
Nụ cười và ánh mắt của em khiến trái tim tôi tan chảy
Có phải trong quá khứ tôi đã từng gặp em?
Tôi sẽ ở bên em hay chọn cách rời xa em mãi mãi?

--------------

Baekhyun nhìn dáng người gầy gò, đáng thương của Taeyeon mà xót xa, cảm thấy trái tim mình như bị ai bóp nghẹt. Cô gái có nụ cười tỏa nắng và đôi mắt màu xanh lam trong vắt giờ đang nằm gọn trong vòng tay anh, người lạnh ngắt vì bị vùi lâu trong tuyết, đôi môi đỏ hồng dần trở lên trắng bệch, khuôn mặt tím tái lại vì lạnh. Chiếc áo cô đang mặc trên người thấm đầy máu do bị dây gai đâm vào. Anh nhìn cô, vừa đau đớn vừa căm thù, nếu biết được lũ chó chết nào đã làm cô ra nông nỗi này, anh thề sẽ băm chúng ra làm trăm mảnh.

- Em hãy cố chịu đựng, anh sẽ đưa em ra chỗ ấm áp .

Baekhyun thì thầm định bế cô lên thì đúng lúc ấy, Sehun và Luhan xuất hiện họ lao đến từ hai ngả khác nhau, hai đấng thuần chủng tối cao, hai con người được cả học viện Vampire tồn sùng và kính nể, họ cũng là những người sẽ kế thừa hai dòng tộc lâu đời và quyền lực nhất trong xã hội Vampire Hàn Quốc Xiao và Oh. Nhưng lúc này đây, trên khuôn mặt đẹp đến hoàn mĩ của họ không còn cái vẻ đạo mạo, cao quý như bình thường nữa mà thay vào đó là một nỗi sợ hãi vô hình. Baekhyun hơi ngạc nhiên về sự xuất hiện của hai tên đồng loại thuần chủng này, nhưng ngay lập tức anh lấy lại bình tĩnh, lúc này đây anh sẽ không để ai cướp mất cô gái nhỏ của mình.

- Baekhyun sao anh/cậu lại ở đây?_ Sehun và Luhan cùng đồng thanh hỏi, đôi mắt của họ hướng về phía Taeyeon, tia nhìn ánh lên sự đau đớn xót xa.

Baekhyun ôm chặt Taeyeon vào lòng như sợ mất đi một bảo vật vô giá, đôi mắt anh khẽ nheo lại, ánh lên tia lửa. Ngay lập tức những ngọn lửa nóng hừng hực đột nhiên xuất hiện ngay dưới chân của Sehun và Luhan, khiến hai người giật mình, vội nhảy dựng lên. Nhanh như cắt Baekhyun bế Taeyeon lên lao vụt đi và để lại một câu nói lạnh lùng:

- Tôi sẽ đưa cô ấy đến bệnh xá, không cần phiền hai người.

Trong trời tuyết lạnh giá ngọn lửa nhanh chóng tắt lụi, Sehun và Luhan bàng hoàng trơ mắt nhìn theo bóng Baekhyun đưa Taeyeon đi. Một lúc sau, Luhan nghiến răng, nắm thật chặt tay định đuổi theo nhưng Sehun đã nhanh tay kéo vai anh giữ lại, tiện tay cậu giáng luôn một cú đấm vào giữa mặt Luhan khiến anh không kịp trở tay lãnh nguyên cú đấm vào giữa mặt ngã nhoài ra tuyết, máu phun ra từ miệng. Luhan có vẻ bàng hoàng trước sự ra tay của Sehun, anh đứng dậy định lao đến trả đòn nhưng… đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, anh đứng khựng lại thu nắm đấm về, phủi tuyết trên áo gầm gừ nói:

- Cậu đang làm cái gì vậy?

- Anh không có tư cách để đến gần cô ấy_ Sehun nói lạnh tanh.

- Cậu nghĩ mình là ai mà có quyền ngăn cản tôi đến gần Taeyeon.

- Hừ. Luhan, tôi nghĩ anh nên biết ai là người đã khiến cô ấy ra nông nỗi này_ Sehun nhìn Luhan căm hận nói.

- Sao? Sehun cậu nói gì ta không hiểu?_ Luhan nhíu mày hỏi.

- Hừ. Muốn biết sự tình ra sao thì về mà hỏi cái cô bạn thanh mai trúc mã của anh đi. Nếu muốn tốt cho Taeyeon thì anh đừng đến gần cô ấy nữa.

Sehun nói xong liền quay gót phóng vụt đi, để lại Luhan đứng đó một mình, anh khẽ gằn giọng, đôi mắt ánh lên tia vằn đỏ:

- Soyeon…

-----------------

Tôi khẽ cựa mình thức dậy, cảm thấy toàn thân đau nhức, mùi ete xộc vào cánh mũi cay nồng, hai cánh tay tôi đều được băng bó trắng toát trông thật ghê rợn. Chỉ vừa mới vào học viện chưa đầy một tháng thôi mà tôi đã phải nằm viện hai lần trong cái tình trạng thân tàn ma dại xác ướp biết đi thế này quả là kì tích trong một cuộc đời. Tôi cay đắng nghĩ thầm rồi cắn răng ngồi dậy, cảm thấy khó thở.

- Em tỉnh rồi à?_ Một giọng nói êm dịu đột nhiên vang lên ở phía cửa ra vào khiến tôi giật mình vội quay đầu lại kêu lên:

- Anh Baekhyun…

Baekhyun nhẹ nhàng bước đến bên giường tôi nở nụ cười dịu dàng nhìn tôi nói:

- Tỉnh rồi thì tốt, nhưng em còn yếu lắm nên nằm xuống nghỉ ngơi thì hơn.

- Em không sao, cảm ơn anh vì đã cứu em nếu lúc ấy không có anh chắc em khó sống_ Tôi cảm động nói.

- Không cần khách sáo, tôi đền bù vì cái lần dọa em hồi trước là được chứ gì?

- Hơ hơ… _ Tôi khẽ cười trừ rồi quay ra ngó quanh quất phòng.

- Em tìm Luhan hay Sehun?_ Baekhyun nhẹ nhàng hỏi tôi, nụ cười buồn vẫn còn đọng trên môi.

- Ơ, em…_ Tôi lúng túng cúi đầu không biết trả lời ra sao, mặt đỏ lựng lên vì ngượng, quả thật là tôi cũng không biết mình đang mong chờ ai đến nữa. Con người có nụ cười dịu dàng, ấm áp và đôi mắt màu đen u uẩn hay là cái tên tóc bạc lạnh lùng cùng đôi mắt tím lạnh lẽo.

Hai người này cứ mãi luẩn quẩn trong tâm trí tôi khiến tôi không tài nào hiểu nổi mình đang nghĩ gì.

- Họ sẽ không đến đâu_ Baekhyun khó chịu nói, đôi mắt khẽ ánh lên tia nhìn lạnh lẽo.

- Tạ..i sao ạ?_ Tôi lắp bắp hỏi.

- Bọn họ nói vết thương của em không đáng lo và còn nói có việc bận nên đã về trước rồi_ Baekhyun xẵng giọng nói.

- Vậ..y à?_ Tôi lúng túng nói rồi mỉm cười gượng gạo, cố gắng làm cho giọng nói của mình thật tự nhiên, trong lòng cảm thấy hơi tủi thân, trái tim như bị ai xé toạc.

- Haizz, thôi sáng rồi em ngủ một chút đi.

Baekhyun nhìn tôi khẽ thở dài rồi kéo tôi nằm xuống nhẹ nhàng đắp chăn cho tôi sau đó đút tay vào bọc quần đi ra ngoài. Tôi cắn môi, kéo tấm chăn phủ kín đầu, cảm nhận nỗi buồn đang xâm chiếm toàn cơ thể.

----------------

Trởi vừa hửng sáng, cả học viện SM dường như đều đang chìm trong giấc ngủ yên bình. Tại khuôn viên phía sau dãy nhà cấp A có khoảng gần chục vampire cấp A, cấp B, cấp C đủ cả đang nằm úp mặt xuống nền tuyết gồng mình lên hứng chịu những đợt roi gai luân hồi liên tiếp giáng xuống cơ thể mình mà không dám hé răng than nửa lời. Sau khi đã quất roi mỏi tay, Sehun khẽ thở khì, vất cái roi gai sang một bên rồi dùng sức mạnh điều khiển tuyết tạo ra trên mặt đất các hố tuyết lớn. Cậu khẽ xoa xoa tay vào nhau lạnh lùng quay sang đám vam kia nói:

- Tự đi xuống đó rồi lấp tuyết lại, ai mà dám lên khỏi miệng hố trước bữa trưa thì đừng có trách.

Đám vampire thân tàn ma dại thểu não nhìn cái hố tuyết lạnh lẽo mà mặt dài như cái bơm rồi lại quay ra nhìn Sehun không nói không rằng ngoan ngoãn đi xuống hố tuyết tự chôn mình. Sehun nhìn cả đám một lượt hài lòng gật đầu lạnh lùng nói:

- Tốt…

Rồi quay đầu bỏ đi khẽ nói:

- Giờ đến thăm con nhỏ ngốc nghếch đó thôi.

------------------

Tại quầy rượu trong thực xá của trường, Soyeonlảo đảo đi đến cái bàn rượu dài và ngồi phịch xuống, tên vam tạp vụ đang loay hoay với đống chén đĩa quay ra nhìn cô hơi ngạc nhiên rồi vội vã cúi đầu xun xoe hỏi:

- Ủa? Soyeon sa-ma cô làm gì ở đây vào cái giờ này vậy?

- Cho ta một cốc rượu, nhanh lên_ Soyeon mệt mỏi nhìn tên tạo vụ rồi lạnh lẽo ra lệnh.

- Vâng_ Hắn gật đầu rồi quay sang tủ rượu bạch kim lôi ra một chai rượu vui vẻ nói:

- Đây là rượu máu rồng Nauy mới nhập đấy, đảm bảo cô sẽ thích.

- Nói nhiều quá, rót rượu đi_ Soyeon gắt lên đẩy cốc rượu về phía hắn.

Tên tạp vụ nhìn cô hơi khó hiểu rồi cầm chai rượu quý rót vào cốc của cô lên tiếng dò hỏi:

- Cô có chuyện gì không vui à Soyeon sa-ma?

- Hừ, ngươi thì biết cái gì_ Soyeon lạnh nhạt nói đưa cốc rượu lên miệng uống rồi lảm nhảm_ Ta đã yêu anh ấy từ lâu lắm rồi, từ lần gặp đầu tiên khi ta còn bé xíu cơ, nhưng bao nhiêu năm rồi mà địa vị của ta trong lòng anh ấy chẳng hơn gì một cô em gái, trong mắt người khác bọn ta cũng chỉ là một đôi thanh mai trúc mã mà thôi.

Ngừng một lát, Soyeon khẽ vuốt mái tóc dài mượt mà của mình cay đắng nói tiếp:

- Dù vậy ta cũng không hề đòi hỏi gì nhiều chỉ cần được ở bên anh ấy là đủ, nhưng… ngày hôm qua ta đã thấy anh ấy ôm một con nhỏ khác, mà nó lại chỉ là một con nhỏ cấp C thấp hèn. Không những vậy ta còn phát hiện ra đôi mắt anh ấy nhìn con nhỏ đó thật dịu dàng và ấm áp, nó chứa đựng cả một bầu trời yêu thương ta thật không hiểu mình có chỗ nào không bằng con nhỏ đó chứ?

Tên vam tạp vụ tiếp tục rót rượu ờm ờ đôi ba câu dù chẳng hiểu gì cả, đột nhiên có một bóng đen xuất hiện ngay cạnh quầy rượu khiến hắn giật mình suýt đánh rơi chai rượu đáng giá ngàn vàng xuống đất. Hắn sợ hãi nuốt nước bọt ừng ực cúi đầu cung kính:

- Luhan sa-ma, anh muốn uống rượu gì ạ?

- Không cần, ngươi ra ngoài đi khi nào ta gọi hãy vào_ Luhan nhẹ nhàng nói khẽ hất đầu ra ngoài cửa.

Tên vam tạp vụ líu ríu làm theo, vội đi ra ngoài lẩm bẩm trong mồm:"Dòng thuần chủng thật đáng sợ, xuất hiện như ma vậy…"

Soyeon khẽ để ly rượu sang một bên nhìn Luhan dịu dàng nói:

- Luhan sa-ma anh cũng muốn uống rượu à? Ngồi xuống đây với em.

Khuôn mặt cô khẽ ửng đỏ không hiểu là vì rượu hay là vì ngượng nữa. Đáp lại cử chỉ cùng giọng nói dịu dàng của cô gái đang yêu, Luhan chỉ lạnh lùng hỏi:

- Là cô phải không?

- Gì cơ ạ?_ Soyeon nhíu mày tỏ vẻ không hiểu.

- Ta hỏi có phải cô gọi người đánh Taeyeon không?

- À, thì ra là chuyện đó_ Soyeon khẽ gật đầu làm ra vẻ thản nhiên nói tiếp_ Đúng là em làm đó, thì sao nào? Chắc là con nhỏ đó rất hay làm phiền anh phải không? Em chỉ là loại đi cho anh một cái đuôi thôi mà.

Luhan nhìn thẳng vào Soyeon, đôi mắt ánh lên tia lửa giận. Một lúc sau, anh lấy lại bình tĩnh nheo mắt bình thản hỏi:

- Cô có tin là ngay lúc này đây ta sẽ giết cô không?

Câu nói của Luhan khiến Soyeon hơi chột dạ, nhưng cô vẫn cố tỏ ra bình tĩnh bởi cô không tin chỉ vì một con nhỏ mới chuyển đến mà anh đang tâm giết cô, nghĩ vậy nên cô ngước mặt lên kiên quyết nói:

- Em không tin…

Nhanh như cắt Luhan lao đến dùng bàn tay của mình siết cổ Soyeon thật mạnh rồi đẩy cô vào quầy rượu. Bàn tay anh cứng như gọng kiềm khiến Soyeon không tài nào thở nổi, các mạch máu dường như đều ngưng tụ. Cô muốn dãy giụa nhưng không thể, sức lực hầu như đã mất hết, đến khi tưởng chừng như không thể chịu đựng được nữa thì bàn tay đang siết cổ cô của Luhan khẽ nơi lỏng, anh vung tay hất mạnh cô vào quầy rượu. Chiếc áo trên người cô lấm lem rượu máu, cô ngồi phịch xuống thở hổn hển, sợ đến độ tứ chi bải hoải, Luhan nhìn Soyeon một lượt bình thản nói:

- Bây giờ thì cô đã tin rồi chứ? Nếu lần sau cô còn động đến cô ấy nữa thì sẽ không còn nhẹ nhàng thế này đâu.

Nói xong anh quay đầu bỏ đi.

- Tại sao? Tại sao anh lại làm như thế với em chỉ vì một con nhỏ vừa chuyển đến_ Soyeon uất ức gào lên ở đằng sau.

Luhan khẽ quay đầu lại, thở dài nhìn Soyeon nói:

- Để ta nói cho cô biết, Taeyeon chính là cả thế giới của ta, cô ấy là bảo vật vô giá mà ta đã cất giữ trong lòng suốt mười năm qua.

Soyeon ngồi chết lặng trong quầy rượu nhìn theo bóng Luhan cay đắng kêu lên:

- Mười năm của anh, thế còn mười năm của em thì sao? Em không cam tâm, anh sẽ chỉ là của em thôi, rồi em sẽ khiến con nhỏ đó biến mất khỏi học viện này.


Chap 25:


Sau khi rời khỏi quầy rượu, Luhan quyết định đi đến bệnh xá thăm Taeyeon, có lẽ giờ này cô bé đã ngủ rồi. Biết vậy nhưng nếu không được nhìn thấy gương mặt cô lúc này chắc anh sẽ không thể yên tâm mà ngủ tiếp mất. Vì sợ cô động mình thức dậy, anh cố đi thật nhẹ và khẽ khàng đẩy cửa bước vào. Taeyeon đang nằm trên chiếc giường nhỏ bên cạnh cửa sổ, cả người cô chìm trong giấc ngủ yên bình. Sự xuất hiện của cô như làm bừng sáng cả căn phòng lạnh lẽo, tối tăm này, ánh sáng vàng hắt vào từ khung cửa sổ bên cạnh càng khiến cô trở lên xinh đẹp hơn, một vẻ đẹp thanh khiết và dịu dàng như ánh trăng mùa thu.

- A...a đói quá. Thịt gà đâu, thịt dê đâu? Ta muốn ăn.

Taeyeon đột nhiên ú ớ kêu lên, hai tay vung loạn xạ khiến tấm chăn rớt ra, miệng cô khẽ chem chép trong rất dễ thương. Luhan nhìn điệu bộ của cô bật cười nói:

- Phìì. Lúc ngủ còn nói mớ nữa chứ, ngốc.

Rồi anh nhẹ nhàng bước đến, vươn tay đắp lại tấm chăn bị lệch cho cô, mỉm cười dịu dàng, đã mười năm rồi mà cô vẫn chẳng thay đổi gì cả, từ ngoại hình cho đến tính cách, tất cả mọi thứ của cô đều đã in sâu vào tâm trí anh. Ánh mắt Luhan chợt dừng lại ở chiếc cổ cao và trắng ngần của Taeyeon, trong phút chốc anh bỗng cảm thấy cả người rạo rực, trong lòng dấy lên một nỗi khao khát cực đại, ước mong duy nhất của anh lúc này là được xé toạc cái cổ trắng muốt kia và thưởng thức dòng máu thơm ngon trong đó. Bản năng của một vampire khiến anh không làm chủ được bản thân mình, từ từ cúi xuống nhưng khi hàm răng nanh của anh vừa chạm vào cổ cô thì anh chợt giật mình khựng lại, anh cắn răng, nắm thật chặt tay và thu nanh về, chỉ đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ nhàng. Đúng lúc ấy một mảnh băng nhọn hoắt xé không khí đột nhiên nhắm thẳng về hướng Luhan khiến anh giật mình vội ngẩng lên, tay bắt gọn lấy mảnh băng. Khẽ quẳng mảnh băng đi, Tooya bình thản đứng dậy và đi ra ngoài khép cửa phòng bệnh lại. Anh đứng dựa vai vào cạnh tường từ tốn nói:

- Cậu quá khi dễ ta rồi đấy Sehun.

- Hành động của anh lúc nãy trông chẳng khác gì một con mèo ăn vụng cả Luhan.

- Haha. Cậu luôn khiến ta cảm thấy thú vị, loài mèo cũng dễ thương đấy chứ? _ Luhan bình thản nói.

- Hừ, tôi nghĩ anh cũng biết rồi phải không? Tốt nhất là anh không nên đến gần Taeyeon, để tránh gây tổn thương cho cô ấy_ Sehun lạnh lùng nói.

- Cậu nhầm rồi Sehun. Người gây tổn thương cho Taeyeon không chỉ riêng mình ta đâu, cả cậu cũng có phần đấy.

- Anh nói gì tôi không hiểu?_ Sehun nhíu mày lạnh lùng hỏi.

- Cậu nên biết trong cái học viện này cũng có không ít người sẵn sàng làm mọi việc bỉ ổi vì cậu, còn người đó là ai thì cậu tự mình tìm hiểu đi, ta không muốn nói nhiều làm gì.

Luhan bình thản nói rồi thong thả bước đi để lại một câu nói lạnh lùng:

- Còn nữa, nếu không bảo vệ được Taeyeon thì đựng mạnh miệng bảo ta tránh xa cô ấy. Với thế lực hiện nay của cậu trong nhà họ Oh thì đến bảo vệ mình cậu còn không làm nổi nói gì đến việc bảo vệ Taeyeon?

Sehun nhìn theo bóng LUhan chợt thấy khó hiểu. Tại sao một người như Luhan lại có thái độ quan tâm thái quá đến một cô gái như vậy nhỉ? Cậu nghĩ rồi lên tiếng gọi giật lại, trong giọng nói có pha chút ngờ vực:

- Khoan đã, anh và Taeyeon có quan hệ gì vậy? Tại sao lại quan tâm đến cô ấy như thế?

Nghe Sehun nói Luhan chợt đứng khựng lại, rồi không quay đầu xuống, anh bình thản nói:

- Cái này cậu không cần biết.

- Chắc chắn là anh đã quen Taeyeon từ trước, tại sao lại không nói gì? Có phải cô ấy có mối quan hệ gì đó với tộc Xiao không?_ Sehun nhíu mày hỏi, bắt đầu cảm thấy mọi chuyện xung quanh cô gái này thật mơ hồ.

- Điều gì khiến cho cậu nghĩ vậy hả Sehun?_ Luhan hỏi lại, trong giọng nói của anh có pha chút ưu tư.

- Tôi nghĩ là mình đã từng gặp cô ấy trước đây. Hình như là trong chính tư dinh của tộc Xiao.

_RẦM….

Một âm thanh kinh khủng đột nhiên vang lên. Luhan nắm tay đấm mạnh vào bức tường kiên cố bên cạnh khiến nó bị lủng một lỗ khá lớn, anh từ từ quay đầu lại, đôi mắt đen huyền chợt biến thành màu đỏ. Nhanh như cắt Luhan lao đến nắm cổ áo của Sehun gằn giọng nói:

- Nếu như cậu không muốn Taeyeon biến mất hoàn toàn thì đừng nhắc lại chuyện này nữa. Cô ấy và tộc Xiao không hề có quan hệ gì cả.

***

Sehun nhìn chăm chăm theo bóng Luhan vừa khuất dạng, trong lòng bỗng dấy lên bao thắc mắc, phản ứng thái quá vừa rồi của hắn khiến cậu cảm thấy rất kì lạ. Rốt cuộc thì Taeyeon và gia tộc Xiao có quan hệ gì? Và tại sao Luhan lại liên tục phủ nhận mối quan hệ đó? Dường như hắn đang cố bảo vệ Taeyeon khỏi điều đang sợ gì đó đã xảy ra trong quá khứ. Xem ra mọi việc bắt đầu rắc rối đây.

----------------

Tôi cựa mình thức dậy, cảm thấy khoan khoái trong người, mấy vết trên tay thương cũng đã đỡ buốt hơn, tôi liếm đôi môi khô rát của mình rồi quay sang bên cạnh với lấy ca nước.

_ PHỤT…

Tôi chợt giật mình phun hết chỗ nước trong mồm ra khi thấy một dáng người thanh tú đang ngồi ngủ ngon lành trên bậu của sổ. Tôi cắn môi để khỏi bật hét lên, lẩy bẩy đưa tay lên chặn ngực, má ơi, thiếu chút nữa là con bay mất tim rồi. Cái tên Sehun này đúng là ma hiện hình mà, đến chỗ hắn chọn để ngủ cũng đặc biệt nữa, ghế trong phòng có thì không ngồi lại đi ngồi trên bậu cửa sổ. Nhưng mà phải công nhận hắn đẹp thật đấy, cả người toát ra vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo nhưng cũng không kém phần quyến rũ, mái tóc màu bạc đầy ma mị khẽ bay lòa xòa trong gió khiến người khác như bị hút vào, trong khoảnh khắc tôi chợt thấy trái tim mình đập mạnh. Tôi thở phù phù cố lấy lại hơi thở bình thường, bỗng dưng nhớ lại câu nói hôm qua của anh Baekhyun: " Bọn họ nói vết thương của em không đáng lo và còn nói có việc bận nên đã về trước rồi" Máu nóng đột nhiên dâng lên trong đầu tôi phừng phừng, hừ đã nói là vết thương của tôi không đáng lo thì còn đến đây làm gì định giả mèo khóc chuột à? Tôi bực mình nghĩ rồi tiện tay vất cái gối vào mặt hắn cáu tiết hét lên:

- Ai cho cậu vào đây hả?

Nhanh như cắt hắn giơ tay lên túm lấy cái gối và đáp trả. Tôi giật mình định giơ tay lên đỡ lấy nhưng không kịp cái gối đã phản chủ quay lại đập thẳng vào mặt tôi một cách không thương tiếc. Tôi ấm ức nuốt nước mắt vào trong, xả hận bằng cách đấm thùm thụp lên cái gồi lầm bầm rủa:

- Đồ đểu, đồ vô lại, không biết thương tình bệnh nhân gì cả.

Hắn nghe tôi nói khẽ nhếch mép cười, nhanh nhẹn nhảy xuống khỏi bậu cửa sổ khẽ liếc mắt nhìn tôi rồi đi đến bên cái bàn nhỏ cầm quả táo trong rổ lên gặm ngon lành. Tôi lầm bầm nói: "đúng là đồ tự nhiên như ruồi" rồi nhíu mày nhìn hắn phùng mồm trợn má gắt:

- Sao cậu lại vào đây? Còn ăn táo chùa của tôi nữa chứ.

Hắn khẽ nhíu mày tiện tay vất luôn quả táo còn đang ăn dở ra khỏi cửa sổ lạnh lùng nói:

- Tôi cũng không muốn gặp cô đâu, chẳng qua trời lạnh quá mà ở đây lại ấm nên ghé vào ngủ tạm thôi, cô nên cảm ơn trời là tôi còn chưa tàn nhẫn đến độ ném cô ra khỏi giường đấy.

- Cậu…_ Tôi tức đến độ mắt nảy lửa, định vung tay ném cái gối vào người hắn lần nữa thì đúng lúc ấy cánh cửa phòng bật mở, Yoona và Hyomin bước vào.

Yoona không kịp chú ý đến Sehun nó nhìn tôi đăm đăm rồi lao đến bên giường với tốc độ tên lửa rống lên:

- Huhu. Sao cậu lại ra nông nỗi này, làm tôi lo lắng muốn chết .

- Tôi không sao, vẫn khỏe như vâm nè_ Tôi cười trấn an Yoona.

- Còn nói không sao. Hức, lúc cậu biến mất tôi và Hyomin đã phải chạy khắp học viện kiếm đấy. Thế bây giờ cậu thế nào rồi_ Yoona nhìn tôi thân tình hỏi.

- Chậc. Lúc nãy thì không sao nhưng bây giờ thì có sao rồi đấy_ Tôi nhíu mày bực tức nói.

- Là sao?_ Yoona trố mắt nhìn tôi hỏi.

- Thì tại cái tên mắc dịch ấy tự nhiên xuất hiện làm tôi bực mình suýt nữa là lên cơn nhồi máu cơ tim_ Tôi cau có nói.

- Tên mắc dịch nào cơ?_ Yoona ngơ ngác hỏi.

- Thì hắn chứ ai._ Tôi bực mình hất mặt về phía Sehun, nhưng quái chẳng thấy tăm hơi hắn đâu cả, chỉ còn lại những cơn gió nhẹ thổi vào làm tấm rèm trước cửa sổ tung bay phấp phới.

- Nào có ai đâu?_ Yoona ngó tôi như ngó một đứa bệnh hoạn nói.

Tôi nhìn quanh quất phòng chơm chớp mắt ngạc nhiên kêu lên:

- Ủa hắn đâu rồi nhỉ? Vừa nãy còn ở đây mà.

- Hơ hơ. Chắc cậu ngủ lâu quá nên quáng gà rồi. À, nhắc mới nhớ sao không thấy Hyomin đâu nhỉ? Con nhỏ vừa nãy cũng ở đây mà._ Yoona cười rồi đột nhiên lên tiếng thắc mắc.

- Eo ơi hay phòng này có ma?_ Tôi bủn rủn kêu lên.

_ Cốp._ Yoona vung tay cù đầu tôi một cái rõ đau rồi lôi ra một cái túi to lỉnh kỉnh nói:

- Bậy bạ. Ma nào mà ma chắc là có việc gì nên nó đi trước thôi. Nhưng bây giờ không phải là lúc nói chuyện đó cậu xem tôi đem đến cho cậu thứ gì này?

Tôi nhìn món đồ trên tay Yoona nhào đến ôm lấy nó kêu lên sung sướng:

- Ôi má ơi thịt dê tái, thịt bò tái cả rượu máu nữa, huhu, tuyệt quá.

Nói xong tôi vục đầu xuống đám thức ăn xực ngon lành mọi bực tức khó chịu trong lòng đều nhanh chóng tan biến hết.

----------------

Nhắc đến Sehun sau khi thấy sự xuất hiện của hai cô gái lạ, câu nhanh chân nhảy qua cửa sổ lủi mất. Sau màn tiếp đất an toàn, cậu khẽ xoa hai tay vào nhau vừa đi vừa nghĩ thầm:" Vậy là yên tâm rồi, vẫn còn gân cổ lên cãi nhau được chắc là không sao nữa."


- Sehun chờ đã..

Đang đi đột nhiên cậu giật mình khựng lại khi nghe thấy tiếng ai gọi mình, một cô gái có mái tóc đen dài chạy đến. Cậu nhíu mày đút hai tay vào bọc quần lạnh lùng hỏi:

- Cô gọi tôi có việc gì?

- Hộc hộc. Cậu không biết tôi sao?_ Hyomin thở hổn hển nói.

- Cô là ai sao tôi phải biết?_ Sehun nhíu mày khó chịu đáp.

- Tôi là Park Hyomin con gái của ông Park Nobu cận vệ trong nhà cậu mà. Cậu không biết thật sao?_ Hyomin hồi hộp nói.

- À. Park Nobu cận vệ nhất đẳng, tôi có biết ông ấy nhưng thế thì sao?

- Ờ ừm, thì…thì…_ Hyomin lúng túng kêu lên, rõ ràng là Sehun chẳng hề để ý đến cô dù rằng họ đã sống trong cùng một nhà suốt hơn chục năm.

Thấy khuôn mặt đỏ bừng và thái độ ấp úng của Hyomin, Sehun khó chịu xẵng giọng nói:

- Rắc rối.._ Rồi quay đầu bỏ đi thẳng.

Nhưng chưa đi được mấy bước, Sehun chợt đứng khựng lại quay đầu xuống nhìn Hyomin nói:

- Khoan đã, tôi muốn hỏi cô một việc.

- Được cậu cứ hỏi đi_ Hyomin hấp tấp nói, đôi mắt chợt sáng rỡ lên, nhìn Sehun chờ đợi.

- Cô có phải bạn của cái con nhỏ mắt mèo kia không?_ Sehun lạnh lùng hỏi.

- Mắt mèo? Ý cậu là Taeyeon?_ Hyomin ngơ ngác nói.

- Đúng vậy.

- Phải nhưng sao?_ Hyomin nói, khuôn mặt lộ rõ vẻ thất vọng.

- Từ bây giờ nếu cô ta có xảy ra chuyện gì cô hãy báo cho tôi một tiếng_ Sehun nhếch môi nói rồi nhanh chóng bước đi.

Hyomin thẫn thờ nhìn theo bóng Sehun đau đớn ngồi thụp xuống uất ức kêu lên:

- Sao cậu lại tàn nhẫn như vậy? Tại sao hả Sehun? Sao không thử một lần liếc mắt nhìn tôi, chỉ một lần thôi cũng không được hả?

Hơn chục năm qua cô đã luôn dõi mắt theo cậu, cô ghét cái mái tóc trắng ma mị của cậu, ghét khuôn mặt đẹp đến mê hồn nhưng lại lạnh lùng đến đang sợ của cậu, ghét nỗi đau mà cậu đang giữ trong lòng, ghét điệu bộ kiêu căng của cậu, ghét cái cách cậu không để ý đến sự tồn tại của cô, ghét, ghét tất cả nhưng sao… càng ghét lại càng yêu.


Chap 26:


Những ngày mùa đông tiếp tục kéo dài, cả học viện SM như đang chìm trong một vùng băng tuyết lạnh lẽo. Những dãy nhà tầng, những lâu đài nguy nga cổ kính cùng những hàng cổ thụ cao ngất tất cả đều được bao bọc bởi một màu tuyết trắng xóa đầy huyền ảo. Và khi tháng mùa đông đầu tiên vừa kết thúc cũng là lúc học viện mở cửa cho các học viên về thăm nhà. Cái thông tin sốt rẻo này đã khiến tôi cảm thấy rạo rực trong người, sung sướng đến độ trằn trọc mấy đêm không ngủ được. Từ bé đến giờ chưa lúc nào tôi rời xa nhà lâu như vậy, tôi nhớ, nhớ tất cả những gì thuộc về nơi tôi đã từng sinh sống. Nhớ mẹ - người phụ nữ đẹp có đôi mắt xanh dịu dàng, nhớ ngôi nhà nhỏ làm bằng gỗ sồi nâu núp dưới tán hoa anh đào cổ thụ, nhớ những chiều ngồi trên chiếc đu quay nhỏ đếm lá vàng rơi, nhớ cánh đồng hoa oải hương sau chiền đê thơm ngát, nhớ cả những người bạn quanh xóm dễ thương. Tất cả những thứ giản dị đó đều khiến tôi nhớ da diết, có lẽ chỉ đến khi đi xa rồi tôi mới biết trân trọng nó.

***

Đúng 2 giờ đêm lựa lúc thành phố đã chìm sâu trong giấc ngủ yên bình, nhà nhà đều tắt đèn đóng cửa, cánh cổng gỗ sồi kiên cố từ từ mở ra, hàng ngàn vampire trong SM xếp hàng ngay ngắn nối đuôi nhau bước ra thế giới bên ngoài, trên tay ai cũng lỉnh kỉnh nào vali nào cặp xách v..v Không khí trên mặt đất ấm hơn nhiều so với trong học viện, tôi khoan khoái vươn vai hít thở bầu không khí trong lành, hôn tạm biệt Yoona và Hyomin rồi xách vali nhắm hướng nhà ga. Nơi tôi sống thuộc dạng vùng sâu vùng xa của Bucheon, cách thành phố trung tâm này mấy nghìn km. Ở đó có đồi núi có rừng cây có suối róc rách và không khí thì vô cùng sạch sẽ, trong lòng. Tôi mua một vé dành cho chuyến tàu đêm rồi xách vali lên đó ngồi đợi, trên chuyến tàu đã lỡ giờ về Bucheon chỉ có lèo tèo vài ba người, họ đều đã ngủ ngon lành trên chiếc ghế của mình. Tôi nhìn họ khẽ mỉm cười, giá mà vampire cũng có được cuộc sống bình yên như con người không phải chịu sự giàng buộc từ máu thì tốt biết mấy, tôi thở dài sườn sượt rồi kêu lên:

- Oáp, buồn ngủ quá!

Lấy tay che cái ngáp rõ dài, tôi cảm thấy cơn buồn ngủ đang xâm chiếm toàn cơ thể, có lẽ là vì mấy hôm rồi bị mất ngủ nên giờ mới liêu xiêu thế này. Tôi nghĩ rồi không do dự vươn vai gục đầu vào thành ghế đánh một giấc ngon lành.

-------------

Chàng hotboy nổi tiếng đẹp trai, hào hoa của trường đại học Tokyo, Kim Taeshin quyết định rời xa phố xá ồn ào một thời gian để trở về Bucheon thăm ông nội. Cậu chọn đi chuyến tàu đêm lúc 2 giờ để được tận hưởng sự yên tĩnh và rộng rãi. Khi vừa bước chân lên toa tàu, nhìn thấy Taeyeon đang ngủ ngon lành, cậu đã giật mình sửng sốt. Lần đầu tiên trong đời cậu thấy một cô gái đẹp như vậy. Cô có hàng lông mi dày cong vút che rợp cả quầng mắt hơi thâm, suối tóc đen dài và mượt như mơ chảy dài trên thành ghế. Làn da rất trắng, sống mũi nhỏ và xinh nhìn chỉ muốn véo một cái. Nhưng thứ đẹp nhất trên khuôn mặt thanh tú đó vẫn là đôi môi đỏ như máu, hơi mím lại e ấp như cánh hồng nhung. Cậu cứ đứng đó nhìn cô gái lạ một hồi lâu trong lòng cảm thấy rạo rực, cậu từng qua lại với không ít con gái nhưng đây là lần đầu tiên cậu thấy trái tim mình đập mạnh như vậy, cô gái này thật sự không giống với những cô gái cậu từng gặp trước đây, cô ấy mang một vẻ đẹp giản dị không hào nhoáng, nhưng lại thanh khiết, dịu dàng như ánh trăng. Vốn mạnh dạn trong việc làm quen với phái nữ lại tự tin với vẻ bề ngoài điển trai của mình, cậu không do dự bước đến chỗ Taeyeon đang ngủ, trong lòng mang quyết tâm phải chinh phục bằng được cô gái xinh đẹp và bí ẩn này.

- Tôi ngồi đây được không?_ Cậu lịch sự lên tiếng, mỉm cười thật dịu dàng.

Nhưng mặc cho cậu gọi và lay mấy lần, Taeyeon vẫn tiếp tục ngủ ngon lành, cậu cứ đứng trơ ở đó một hồi lâu, bắt đầu cảm thấy nôn nóng, cuối cùng không đợi cô cho phép, cậu nhẹ nhàng đặt vali sang một bên rồi ngồi xuống ngay bên cạnh cô. Mùi hoa oải hương thơm thoang thoảng tỏa ra từ người cô khiến cậu ngây ngất, mái tóc dài khẽ vương trên vai cậu. Một lúc sau cậu lấy hết dũng khí quay sang nhìn cô, thấy trái tim mình đang đập thình thịch, nhìn gần trông cô còn đẹp hơn gấp bội, khuôn mặt xinh xắn như được tỉa vẽ tỉ mỉ. Cuối cùng không nén được lòng mình cậu khẽ vươn tay, hất lọn tóc vương trên mặt cô sang một bên rồi nhẹ nhàng đẩy đầu cô xuống vai mình. Đúng lúc ấy có một bàn tay đột nhiên đưa ra chặn giữa vai cậu và đầu cô gái, cậu khẽ ngẩng đầu lên, sửng sốt…
Về Đầu Trang Go down
phanphansonetic
Member
Member
phanphansonetic

Tổng số bài gửi : 88
Ca$h : 94
Join date : 30/11/2013
Age : 25
Đến từ : Ha Tinh, Viet Nam

[Ver.EXOSHIDAE][Longfic][Non SA] [T | HunTaeHan] Trường Học Vampire  - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Ver.EXOSHIDAE][Longfic][Non SA] [T | HunTaeHan] Trường Học Vampire    [Ver.EXOSHIDAE][Longfic][Non SA] [T | HunTaeHan] Trường Học Vampire  - Page 2 EmptyTue Dec 31, 2013 11:00 pm

Chap : 27


Một thiếu niên trạc 17, 18 tuổi đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt Taeshin, ban tay hắn đặt xuống vai cậu lạnh đến rùng mình. Trong phút chốc cậu cứ ngồi đó trợn mắt nhìn hắn mà không thốt nổi lên lời, đây là lần đầu tiên cậu thấy một chàng trai đẹp như vậy, một vẻ đẹp rực rỡ đến ngạt thở khiến vạn vật xung quanh đều phải cúi đầu, vẻ đẹp này giống như được tạo hóa ban tặng. Đôi mắt màu đen u uẩn của hắn nhìn cậu chằm chằm, tia nhìn ánh lên sự lãnh lẽo u tối rất đáng sợ. Đứng trước hắn, cậu thấy mình thật nhỏ bé, thật tầm thường. Những tự tin về bản thân ban đầu của cậu đã bị đập vỡ hoàn toàn. Sau một hồi chết đứng như Từ Hải cậu mới lấy lại được bình tĩnh nhíu mày bực tức hỏi:

- Cậu đang làm cái gì thế? Sao lại làm phiền chúng tôi?

- "Chúng tôi" ?_ Hắn nhướn mày hỏi lại bằng một cái giọng bình thản đến đáng sợ.

- Ơ, ừm đúng, chúng tôi, là hai chúng tôi đó_ Cậu ấp úng nói rồi lấy tay chỉ vào mình và cô gái bên cạnh là Taeyeon.

- Hừ. Tốt nhất là anh nên rời khỏi chỗ này ngay lập tức, trước khi tôi cho anh biến mất hoàn toàn vì cái tội quấy rối bạn gái tôi_ Hắn nhếch mép cười nhẹ nhàng.

- Bạ..n gái? _ Taeshin kinh ngạc kêu lên rồi quay sang ngó Taeyeon vẫn đang ngủ ngon lành.

- Đúng vậy, cô ấy là bạn gái của tôi. Lúc nãy tôi có bảo cô ấy lên xe chờ trước vì còn bận mua vài thứ đồ ai ngờ lúc lên đây lại thấy cảnh tượng hai người thân mật như vậy, chắc là tôi phải gọi cô ấy dậy để hỏi rõ sự tình mới được_ Hắn giễu cợt nói rồi vươn tay định đánh thức cô gái.

Thấy vậy cậu hoảng kinh vội đứng dậy lủi xuống phía cuối xe, cảm thấy cả người nóng bừng lên vì ngượng, trong phút chốc cậu có cảm giác mình giống như một con mèo ăn vụng vậy. Taeshin ngồi xuống cái ghế trong toa cuối cùng, dù vậy đôi mắt của cậu vẫn không tài nào dời khỏi hai con người mang vẻ đẹp lạ lùng kia. Nhìn tên con trai ngồi xuống ngay bên cạnh cô gái âu yếm để cô dựa vào vai mà đầu cậu phừng phừng lửa giận, cảm giác ghen tị tràn ngập trong tim cậu, ước gì người ngồi đó là cậu chứ không phải là hắn và ước gì cô gái đó thuộc về cậu…

-------------------

Luhan đứng tựa lưng vào thành ghế nhìn theo tên con trai, đôi mắt anh khẽ nheo lại ánh lên tia nhìn giận dữ, may cho hắn là họ đang ở trên thế giới của con người nên anh không muốn hành xử khinh xuất chứ nếu không hắn đã phải sớm đền tội vì dám động đến Taeyeon rồi. Anh nghĩ rồi khẽ thở dài ngồi xuống ngay bên cạnh Taeyeon, dịu dàng đẩy đầu cô xuống vai mình, bị thay đổi tư thế đột ngột nên cô hơi cựa quậy, chem chém miệng rồi dụi dụi đầu vào vai anh ngủ ngon lành như một con mèo nhỏ. Luhan vươn tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô khẽ thì thầm, hơi thở lạnh lẽo của anh phả vào mặt cô:

- Sao em lúc nào cũng như vậy? Ngay một chút ý thức về sự nguy hiểm cũng không có, thế này thì làm sao ta có thể để em rời xa vòng tay anh dù chỉ là trong một giây phút thôi, cô em họ bất đắc dĩ?

====================

Tu..Tu..Tu Xịch…xịch…xịch…

Tiếng tàu hỏa vang lên dội vào tai khiến tôi giật mình tỉnh dậy, thấy toàn thân mỏi nhừ, không biết tôi đã ngủ được bao lâu rồi. Tôi nghĩ rồi uể oải đưa tay lên che cái ngáp rõ dài, vươn tay vặn vẹo toàn thân, chợt bàn tay đang vung lên của tôi đụng phải một người. Ủa? Tàu rộng lắm mà, sao tự dưng lại có người ngồi cạnh tôi nhỉ? Tôi tá hỏa nghĩ rồi vội nhìn sang bên cạnh định lên tiếng xin lỗi thì:

- Á, má ơi…

Tôi bất thần bật hét lên, giật mình suýt chết khi thấy anh Luhan đang ngồi khoanh tay nhắm mắt ngủ ngon lành ở ngay bên cạnh mình, đã thế tôi lại còn ngọt xớt dựa cả người vào anh ấy mới chết chứ. Ôi, ôi xấu hổ quá. Nghe thấy tiếng hét "nho nhỏ" của tôi, anh Luhan khẽ nhíu mày, hàng lông mi dày hơi động đậy. Ngay lập tức tôi vội đưa tay lên bịt miệng, ngồi xích người vào trong, ngượng đến nỗi mặt đỏ như quả cà chua chín. Anh Luhan nhanh chóng bị đánh thức, từ từ mở mắt quay sang nhìn tôi cười như không có chuyện gì hỏi:

- Hừm, em ngủ có ngon không?

- Ơ, em…cũng bình thường ạ_ Tôi ấp úng nói rồi vội nhìn vào vai anh ấy tự nghĩ không biết trong lúc ngủ tôi có chảy nước miếng ra đó không nhỉ?

Thấy khuôn mặt đang tím lại vì lo lắng của tôi Luhan hơi nhổm dậy nhíu mày hỏi:

- Em làm sao thế? Không khỏe ở đâu à?

- Không, không..em không sao_ Tôi lắc đầu quầy quậy, xua xua tay lia lịa rồi vội kiếm chủ đề khác nói lảng đi_ Ờ, ừm sao anh lại có mặt ở đây vậy Luhan sunbae?

- À. Ta có việc phải đi qua Bucheon, thật không ngờ lại đi cùng chuyến tàu với em._Luhan cười cười nói.

- Vậy à?_ Tôi hỏi mà mắt sáng rỡ lên_Hay quá, nhà em ở Bucheon đó, không ngờ lại cùng đường với anh, trùng hợp vậy.

- Ừm, trùng hợp thật_ Luhan khẽ cười lặp lại, trong giọng nói có pha chút thích thú.

- Anh có việc gì mà đến cái nơi hẻo lánh đó vậy?_ Tôi nhíu mày dò hỏi.

- Chỉ là ghé thăm họ hàng thôi. Nhưng có vẻ như họ đang gặp trục trặc gì đó nên không đến đón anh nội trong ngày hôm nay được, chắc là phải tạm thuê phòng thôi._ Luhan khẽ nén tiếng thở dài nói .

- Ừm…_ Tôi nhăn trán suy nghĩ rồi bật thốt lên_ Hay là thế này đi, nếu rảnh anh vào nhà em chơi nhé, Nhà em cũng không cách trung tâm Bucheon là mấy đâu. Nhà lại chỉ có hai mẹ con em thôi.

- Hả? Ừm, nếu được vậy thì tốt quá, ta cũng muốn được đi thăm quan nơi em ở._ Luhan khẽ gật đầu mỉm cười nhẹ nhàng nói, đôi mắt màu đen huyền đang nhìn tôi chăm chú của anh ấy chợt ánh lên tia sáng.

Tôi bị cái nhìn của anh ấy làm cho ngượng vội quay đầu sang hướng khác, cảm thấy trái tim mình đang đập thình thịch. Mọi chuyện rồi sẽ ra sao đây? Dẫn một thằng con trai về nhà đã thế đó lại là một vampire nữa chứ, không biết mẹ tôi sẽ phản ứng như thế nào nhỉ? Haiz, thôi kệ…đâm lao thì phải theo lao thôi.


Chap 28:


Tôi xách vali thong thả bước đi trên con đường nhỏ rải sỏi dọc theo triền núi, nơi đây chẳng thay đổi chút nào kể từ khi tôi đi cả, vẫn vẹn nguyên một vẻ đẹp đơn sơ và giản dị như vậy. Tôi mỉm cười nghĩ thầm rồi khoan khoái hít một hơi thật sâu, những cơn gió lạnh thi nhau phả vào mặt khiến tôi khẽ rùng mình. Vì bây giờ đang là mùa đông nên cảnh vật xung quanh có vẻ xơ xác, những cành cây trơ trụi bám đầy tuyết, đây đó không còn nghe thấy tiếng chim hót nữa, trên các nóc nhà, ống khói… tuyết trắng đã phủ kín, màu trắng tinh khôi của nó không khỏi khiến tôi hoa mày chóng mặt.

- Em định đứng đây ngắm cảnh cả buổi sang đấy à?_ Giọng nói dịu dàng của anh Luhan đột nhiên vang lên cắt ngang mạch cảm xúc của tôi.

Thấy vậy tôi bèn ngượng ngùng quay đầu lại nhìn anh ấy rồi cười hì hì nói:

- Đây là một xóm núi nhỏ phía sau ngoại ô vùng Bucheon, ở đây rất yên tĩnh anh có thể yên tâm mà nghỉ ngơi. À..mà thôi không chém nữa giờ anh đi theo em, nhà em ở ngay gần đây thôi.

Nói xong tôi vươn tay nhấc cái vali lên vai rồi nhanh nhảu chạy lên trước, cảm giác sung sướng như một đứa trẻ mới đi xa về.

- Nhà em đây rồi…

Tôi quay lại nói với anh Luhan rồi cứ đứng đó bần thần ngắm ngôi nhà thân yêu của mình. Ngôi nhà làm theo kiểu kiến trúc cổ, toàn bộ đều được dựng bằng gỗ sồi nâu, trên tầng áp mái, tuyết trắng đã phủ kín, nổi bật trên đó là những cây rêu xanh vẫn kiên cường bám trụ. Trên nóc nhà vài chú chim bồ câu nhỏ đang xỉa cánh, coi bộ rất vui vẻ. Bao quanh ngôi nhà là những cây cổ thụ lá vàng đang mùa rụng lá, cành cây trơ trụi được đắp đầy bởi những bông tuyết. Những chiếc lá vàng hình trái tim rơi đầy trên mặt đất. Ngay trước cửa, nhà hàng hoa anh đào cổ thụ đứng trơ trọi, khẽ rùng mình trong tuyết lạnh. Đâu đó dậy lên mùi hoa oải hương thơm thoang thoảng hòa quyện với mùi hoa sói thơm nồng. Tất cả tạo lên một vẻ đẹp đơn sơ, giản dị nhưng cũng thật cổ kính. Thấy tôi cứ đứng nguyên tại chỗ, mặt đần ra nhìn ngôi nhà, anh Luhan khẽ xua xua tay lên tiếng dò hỏi:

- Taeyeon, em làm sao vậy?

Nghe tiếng gọi, tôi như thoát khỏi cơn mê, vội quay sang nhìn anh ấy cười thật tươi rồi chỉ vào ngôi nhà ngượng nghịu nói:

- Đây là nhà em đó, ừm…cũng không lớn lắm nhưng cũng được coi là một ngôi nhà tuyệt vời.

Luhan khẽ mỉm cười nheo mắt chăm chú nhìn ngôi nhà và cảnh vật xung quanh, nhẹ nhàng nói:

- Ừm, giản dị nhưng thanh khiết và rất đẹp…_ Ngừng một lát, anh ấy khẽ nói tiếp_ giống như cô chủ của nó vậy.

- Hử?_ Tôi kêu lên rồi giật mình trố mắt nhìn.

Cái..cái gì cơ? "giống như cô chủ của nó vậy" nghĩa là sao? Chẳng lẽ…chẳng lẽ anh ấy đang khen tôi đẹp? Hơ hơ, không phải tôi đang nghe nhầm đấy chứ. Tôi hốt hoảng nghĩ thầm rồi cứ đứng chôn chân ở đó đần mặt ra chẳng hiểu gì cả. Một lúc lâu sau, tôi lấy lại bình tĩnh, cắn môi khẽ liếc mắt về phía anh Luhan, trong phút chốc cả người tôi như đông cứng lại trước cái nhìn dịu dàng đầy u uẩn của anh ấy. Tôi bỗng cảm thấy khó thở, mặt đỏ bừng lên vì ngượng, vội quay đầu chạy vào trong. Nhưng chưa đi được mấy bước tôi chợt giật mình khi nghe tiếng gọi giật lại:

- Taeyeon, chờ đã.

Nghe tiếng gọi, tôi hơi khựng người, rồi cứ đứng đó không quay đầu lại, lẩy bẩy hỏi:

- Có chuyện gì ạ?

- Em quên vali này_Luhan khẽ cười, trong giọng nói có mang ngữ khí trêu chọc.

Tôi thấy cả người nóng ran lên vì ngượng, vội vàng quay đầu lại vớ lấy cái vali rồi nhắm mắt nhắm mũi chạy vào trong, hấp tấp đến nỗi không để ý vấp chân vào viên đá ngã oạch ra đất

_ BỊCH…- Ui da, đau quá.

Tôi khẽ rên rỉ, lấy tay xoa xoa cái đầu gối rồi nhanh chóng đứng dậy chạy vào nhà, huhu mất mặt chết đi được.

------------------

Luhan nhìn theo bóng Taeyeon bật cười trước những hành động quá ngố của cô bé, tự cảm thấy trong lòng thật thanh thản. Từ khi Taeyeon trở về thế giới Vampire anh đã cười nhiều hơn, hạnh phúc hơn, cô ấy chính sáng tia sáng le lói trong cuộc đời đen tối của anh. Những vết thương khắc sâu trong lòng từ lâu đã khiến anh không còn là một cậu bé ngây thơ nữa, bóng tối đang dần che phủ toàn bộ tầm nhìn của anh, có lẽ chỉ Taeyeon mới có thể cứu anh ra khỏi vũng lầy đen tối này, chỉ mình cô ấy, đúng vậy, vì thế bằng bất cứ giá nào anh cũng phải giữ cô ấy ở bên cạnh, kể cả là việc phải loại bỏ một ai đó ngáng đường. Nhưng… đây không phải là lúc nghĩ đến chuyện đó, bây giờ anh sẽ đi gặp người cô sau bao năm xa cách của mình.

- BoA sa-ma, không biết cô sẽ phản ứng thế nào khi thấy ta đây?

Anh khẽ thì thầm rồi nhanh chân bước theo Taeyeon.


Chap 29:


Tôi nhanh chân bước vào trong sân, trong lòng rạo rực bao cảm xúc nhớ nhung da diết, không kiềm chế được bản thân, tôi vội vàng bắc tay lên miệng réo thật to:

- Mẹ ơi, mẹ… con về rồi đây.

Nghe tiếng tôi gọi, mẹ tôi hớt hải chạy ra từ trong bếp, trên tay bà vẫn cầm cái liễn lớn. Nhìn thấy tôi đang đứng trong sân, khuôn mặt mẹ tôi khẽ bừng sáng, môi bà nở một nụ cười tuyệt đẹp, cất tiếng gọi tôi tha thiết:

- Taeyeon…

Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt bà, trong lòng tôi chợt dâng lên bao cảm xúc trẻ thơ. Sau những ngày sống trong một thế giới hoàn toàn xa lạ cuối cùng tôi cũng trở về bên mái ấm gia đình, bên vòng tay của mẹ, người phụ nữ hiền dịu mà tôi yêu nhất trên đời. Tôi nghĩ rồi gạt nước mắt líu ríu chạy đến ôm lấy bà, siết chặt trong vòng tay của mình, hít hà mùi hương hoa lan thơm dịu thân thuộc . Sau giây phút mẹ con sum họp đầy nước mắt, tôi chợt nhớ đến anh Luhan, chắc là anh ấy đợi từ nãy đến giờ suốt ruột lắm rồi, tôi lo lắng nghĩ rồi vội buông mẹ ra mỉm cười thật tươi chỉ tay về phía anh Luhan nói:

- Mẹ, hôm nay con dẫn bạn về nhà ăn cơm, anh ấy là một vampire thuần chủng, đàn anh lớp trên của con đấy. À…Xin lỗi mẹ vì con chưa xin phép đã tự ý.

Mẹ tôi nghe nói thì khẽ nhíu mày rồi đưa mắt nhìn theo hướng chỉ của tôi. Đôi mắt bà chợt mở lớn, đồng tử dãn ra, chiếc liễn trên tay bà rơi xuống đất vỡ tan tành.

_ CHOANG.



- Cậu, cậu là…

Mẹ tôi lắp bắp nói rồi đưa tay lên che miệng, nhìn chằm chằm vào anh Luhan, khuôn mặt bà lộ rõ vẻ kinh hoàng. Luhan bình thản bước đến, nhìn mẹ tôi nở một nụ cười nhẹ nhàng nói:

- Chào cô. Cô là mẹ của Taeyeon? Cháu là Xiao Luhan, rất vui vì được gặp cô.

Dừng một lát, Luhan lịch sự cầm lấy bàn tay của mẹ tôi đưa lên môi hôn, rồi nhẹ nhàng nói, đôi mắt đen huyền chợt ánh lên tia sáng giễu cợt :

- Cô thật sự rất đẹp, một vẻ đẹp của đấng thuần chủng cao quý.

Nghe câu nói của anh ấy, mẹ tôi chợt giật thót cả người vội giật bàn tay của mình ra, lùi lại một bước, cả người bà khẽ rung lên bần bật. Thấy biểu hiện lạ lùng của bà, tôi nhíu mày lo lắng hỏi:

- Mẹ, mẹ sao vậy? Mẹ không khỏe chỗ nào à?

Thấy mẹ tôi vẫn đứng im như phỗng, tôi vội lay mạnh vai bà dồn dập gọi:

- Mẹ, mẹ…

Phải một lúc lâu sau bà mới nghe thấy tiếng tôi gọi, vội giật mình quay ra nhìn tôi mỉm cười dịu dàng nói:

- Ừ, mẹ không sao đâu, chỉ hơi choáng chút thôi, con đừng lo. À, Taeyeon này…

- Sao mẹ?

- Biết thế này là không đúng, con vừa mới về còn mệt nhưng con có thể giúp mẹ ra phố mua ít trứng cá hồi và rau rong biển không?

- Mua chi vậy mẹ?_ Tôi mỉm cười hỏi.

- À, mẹ định đãi bạn con món sushi trứng cá hồi ấy mà, lâu lắm mới có khách đến nhà phải làm món gì đặc biệt chứ_ Mẹ tôi cười nói rồi móc trong túi ra một ít tiền đưa cho tôi.

- Vâng ạ!

Tôi cầm lấy chỗ tiền vui vẻ chào mẹ và anh Luhan rồi nhanh chân bước ra cổng, vừa đi vừa nhảy chân sáo, hát líu lo một bài đồng ca của người dân Bucheon, trong lòng rạo rực niềm vui. Sushi trứng cá hồi hãy đợi ta he he.

----------------

Đợi khi bóng Taeyeon đã đi khuất, BoA mới quay ra nhìn Luhan chậm rãi nói:

- Cậu không thay đổi mấy từ lần đầu tiên ta gặp cậu nhỉ? Thiếu gia nhà Xiao, cậu thực sự đã trở thành một thiếu niên anh tuấn phi phàm rồi.

- Hửm, xem cách xưng hô này không giống với kiểu một người cô nói với cháu của mình nhỉ?_ Luhan mỉm cười khẽ nói.

- Cô cháu? Nực cười. Cậu quên là ta đã bị xoá tên khỏi gia phả nhà Xiao rồi ư? Ta bây giờ là Kim BoA, không hề có bất cứ một mối lien hệ nào với cái gia tộc ác quỷ ấy.

- Xem ra cô vẫn còn rất hận tộc Xiao, chuyện xảy ra cách đây mười năm rồi còn gì._ Luhan bình thản nói, tay anh khẽ vân vê một bông tuyết nhỏ.

- Hận ư? Một từ đó không đủ đâu, phải nói là ta căm thù tộc Xiao các người, những gì mà các người đã làm với Taeyeon và ba Taeyeon đời đời ta cũng không quên_ BoA giận dữ nói, nắm thật chặt 2 bàn tay của mình để kiềm chế nỗi đau trong tim chỉ trực trào ra.

10 năm đã qua nhưng bà vẫn không thể quên được cái ngày ấy, ngày mà người chồng thân yêu của bà, người đã bất chấp tất cả để yêu một vampire như bà đã mãi mãi ngã xuống, đau đớn chết trong vũng máu, cả đời này bà cũng không thể tha thứ cho họ, những người ruột thịt duy nhất còn lại của bà và Taeyeon, đặc biệt là "ông ta".

- Nhưng sao tự dưng cậu lại xuất hiện ở đây vậy?_ BoA đột nhiên lên tiếng hỏi, trong lòng có chút lo lắng.

- Ta chỉ muốn đến thăm người cô của mình thôi cũng không được hả? Dù sao thì ta cũng muốn biết trong những năm qua cô và Taeyeon sống như thế nào, nhưng có vẻ như hai người sống rất tốt_ Luhan bình thản nói, khuôn mặt lạnh lẽo đến đáng sợ.

- Cậu không giống bố cậu chút nào, khác với anh Nathan, cậu mạnh mẽ và rất đáng sợ._ BoA nheo mắt nói, bà đang cố tìm ra trên khuôn mặt đứa cháu trai của mình một điểm gì đó giống với người anh quá cố, nhưng tuyệt nhiên không có, hai người này hoàn toàn khác nhau không thể tin được họ lại là hai bố con .

- Haha. Cảm ơn cô đã quá khen BoA sa-ma, chắc cô đang tìm hình bóng của bố  trong ta, dù sao thì hai người cũng đã có một thời mặn nồng còn gì_ Luhan khẽ cười trong giọng nói có pha chút giễu cợt.

_PHỪNG…

Cây hoa sói bên cạnh đột nhiên bốc cháy dưới cái nhìn này lửa của BoA, bà nắm thật chặt tay cố lấy lại bình tĩnh, mặt tái mét đi vì lo lắng, vội vã nói:

- Cậu, ta cấm cậu không được nhắc đến chuyện này, đặc biệt là trước mặt Taeyeon, tình cảm giữa ta và Nathan đã là quá khứ, hiện tại trong lòng ta chỉ có ba Taeyeon thôi.

- Cô không cần phải cuống lên thế đâu, ta chỉ là buột miệng nói ra thôi mà._ Luhan khẽ cười nói.

- Khoan đã, cậu đã đến đây, chẳng lẽ "ông ta" đã biết chỗ trốn của ta?_ BoA lo lắng hỏi.

- Hửm? Về việc của "ông ta" thì cô yên tâm đi, hiện tại "ông ta" vẫn đang ngủ, chắc phải còn lâu mới có thể dậy, nên tạm thời Taeyeon sẽ không bị nguy hiểm.

- Thế thì tốt, ta mong rằng quyết định cho con bé trở lại thế giới vampire của mình là đúng, nhưng… đó chỉ là tạm thời, khi mà "ông ta" thức dậy chắc chắn "ông ta" sẽ truy sát con bé đến cùng.

- Cái này thì cô yên tâm, ta sẽ luôn bảo vệ Taeyeon, bằng bất cứ giá nào cũng không để cô bé tổn thương, dù có phải đối đầu với "ông ta" và cả gia tộc Xiao ta cũng không từ.

BoA khẽ gật đầu hài lòng, rồi chợt giật mình lo sợ, lời nói vừa rồi của Luhan cho thấy tình cảm của cậu ta với Taeyeon  là không hề đơn giản. Nhưng nếu suy đoán của bà là thật thì chuyện này làm sao có thể chấp nhận được, bà bàng hoàng nghĩ rồi lẩy bẩy nói:

- Cậu, đừng..đừng nói là cậu với Taeyeon…

- Haha. Cô thật là thông mình đấy, BoA sa-ma, nếu tinh ý ra từ đầu thì cô phải biết ta đã yêu Taeyeon không phải là ngày một ngày hai mà là từ 10 năm về trước, vào cái lần tiên mà ta gặp cô ấy. Ngày xưa, bây giờ và mai sau vẫn vậy, ta sẽ mãi chỉ yêu mình cô ấy thôi._ Luhan bình thản nói, đôi mắt của anh chợt ánh lên tia nhìn dịu dàng.

- Cậu, cậu điên rồi, hai đứa là anh em họ cơ mà, cậu đừng quên Taeyeon là vam lai, hai loài vam khác nhau lại có quan hệ huyết thống thì làm sao yêu nhau được, nếu cậu cứ cố chấp sẽ chỉ gây tổn thương cho Taeyeon thôi_ BoA sợ hãi kêu lên.

- Anh em họ ư? Cái đó chỉ là vỏ bề ngoài mà thôi. Để ta nói cho cô biết thực sự trong cơ thể ta không hề có huyết thống của tộc Xiao._Luhan khẽ nói.

- Cá…i gì? Cậu nói thế nghĩa là sao? Ta không hiểu? Cậu không phải là người của tộc Xiao ư?_ BoA kinh ngạc kêu lên.

- Cái này từ từ cô sẽ hiểu, nhưng có lẽ ta nên kết thúc cuộc nói chuyện tại đây, bây giờ ta phải đi có việc, phiền cô gửi lời chào đến Taeyeon. Cô chỉ cần biết đối với ta Taeyeon quan trọng hơn bất cứ thứ gì, ta sẽ làm tất cả để bảo vệ cô ấy. Tạm biệt!

Luhan khẽ nói, gật đầu chào BoA rồi phật tay một cái biến thành đàn dơi bay mất. BoA nhìn theo bóng đứa cháu trai, trong lòng mang bao thắc mắc. Con người này thật là bí ẩn, những uẩn khúc trong thân thế của cậu ta có lẽ chỉ mình cậu ta mới biết, nhưng có một điều bà có thể chắc chắn, đó là tình cảm của cậu ta với Taeyeon là thật lòng, nếu giao Taeyeon cho cậu ta chắc chắn con bé sẽ được an toàn.


Được sửa bởi phanphansonetic ngày Wed Jan 01, 2014 8:22 am; sửa lần 1.
Về Đầu Trang Go down
pinkie
Mod
Mod
pinkie

Tổng số bài gửi : 52
Ca$h : 100
Join date : 29/11/2013

[Ver.EXOSHIDAE][Longfic][Non SA] [T | HunTaeHan] Trường Học Vampire  - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Ver.EXOSHIDAE][Longfic][Non SA] [T | HunTaeHan] Trường Học Vampire    [Ver.EXOSHIDAE][Longfic][Non SA] [T | HunTaeHan] Trường Học Vampire  - Page 2 EmptyWed Jan 01, 2014 12:58 am

Em à, đợi e lâu thật.Cơ mà k0 sao  Very Happy . ss nghĩ nên sửa Tokyo thành Seoul cho hợp còn cái gì là anh vs ông thì sửa thành Hyung (con trai gọi), hay oppa (con gái gọi), ông là hal-abeoji thì hợp vs bản cover Hàn này hơn. Em đã làm rất tốt.  I love you 
Về Đầu Trang Go down
phanphansonetic
Member
Member
phanphansonetic

Tổng số bài gửi : 88
Ca$h : 94
Join date : 30/11/2013
Age : 25
Đến từ : Ha Tinh, Viet Nam

[Ver.EXOSHIDAE][Longfic][Non SA] [T | HunTaeHan] Trường Học Vampire  - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Ver.EXOSHIDAE][Longfic][Non SA] [T | HunTaeHan] Trường Học Vampire    [Ver.EXOSHIDAE][Longfic][Non SA] [T | HunTaeHan] Trường Học Vampire  - Page 2 EmptyWed Jan 01, 2014 8:23 am

pinkie đã viết:
Em à, đợi e lâu thật.Cơ mà k0 sao  Very Happy . ss nghĩ nên sửa Tokyo thành Seoul cho hợp còn cái gì là anh vs ông thì sửa thành Hyung (con trai gọi), hay oppa (con gái gọi), ông là hal-abeoji thì hợp vs bản cover Hàn này hơn. Em đã làm rất tốt.  I love you 


trong này có Tokyo hả ss?Ở đâu để e sửa Question 
Về Đầu Trang Go down
♥ Còy Sâu Kiu ♥
Member
Member
♥ Còy Sâu Kiu ♥

Tổng số bài gửi : 21
Ca$h : 21
Join date : 01/01/2014
Age : 25
Đến từ : Hòa Bình, Vietnam

[Ver.EXOSHIDAE][Longfic][Non SA] [T | HunTaeHan] Trường Học Vampire  - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Ver.EXOSHIDAE][Longfic][Non SA] [T | HunTaeHan] Trường Học Vampire    [Ver.EXOSHIDAE][Longfic][Non SA] [T | HunTaeHan] Trường Học Vampire  - Page 2 EmptyWed Jan 01, 2014 8:38 pm

hóng mãi
fic hay lém pn ạ
nhưng mà vẫn còn vài lỗi nhỏ
cơ mà nhanh up chap ms ra
mik hóng lém đóa
Về Đầu Trang Go down
http://c0yl4dy@gmail.com
phanphansonetic
Member
Member
phanphansonetic

Tổng số bài gửi : 88
Ca$h : 94
Join date : 30/11/2013
Age : 25
Đến từ : Ha Tinh, Viet Nam

[Ver.EXOSHIDAE][Longfic][Non SA] [T | HunTaeHan] Trường Học Vampire  - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Ver.EXOSHIDAE][Longfic][Non SA] [T | HunTaeHan] Trường Học Vampire    [Ver.EXOSHIDAE][Longfic][Non SA] [T | HunTaeHan] Trường Học Vampire  - Page 2 EmptyWed Jan 01, 2014 9:52 pm

♥ Còy Sâu Kiu ♥ đã viết:
hóng mãi
fic hay lém pn ạ
nhưng mà vẫn còn vài lỗi nhỏ
cơ mà nhanh up chap ms ra
mik hóng lém đóa


mình sẽ cố gắng chỉnh sửa
cảm ơn bạn nhiều  Laughing 
Về Đầu Trang Go down
phanphansonetic
Member
Member
phanphansonetic

Tổng số bài gửi : 88
Ca$h : 94
Join date : 30/11/2013
Age : 25
Đến từ : Ha Tinh, Viet Nam

[Ver.EXOSHIDAE][Longfic][Non SA] [T | HunTaeHan] Trường Học Vampire  - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Ver.EXOSHIDAE][Longfic][Non SA] [T | HunTaeHan] Trường Học Vampire    [Ver.EXOSHIDAE][Longfic][Non SA] [T | HunTaeHan] Trường Học Vampire  - Page 2 EmptyWed Jan 01, 2014 11:00 pm

Chap 30:


Sau khi rời khỏi SM, Sehun trở về tư dinh của gia tộc họ Oh, nơi mà từ lâu cậu đã không còn xem nó như là nhà của mình. Ngồi dưới gốc cây hoa anh đào trong khu đất phía Tây bỏ hoang, những hình ảnh đau đớn trong quá khứ lại hiện về. Chính tại nơi đây đã cướp đi tuổi thơ bình yên của cậu, biến cậu thành một ác ma lạnh lùng, vô cảm, những vết thương sâu nặng trong lòng giờ lại đang trỗi dậy hành hạ cả thể xác và tinh thần của cậu. Một cánh hoa anh đào từ trên nhẹ nhàng rơi xuống, cậu bắt lấy cánh hoa vò nát trong bàn tay, cười nhạt cay đắng nghĩ cho số phận của mình. Dù mang trong mình dòng máu thuần chủng, là người duy nhất có khả năng lãnh đạo gia tộc trong tương lai nhưng cậu cũng lại là người cô độc nhất, đau khổ nhất. Những vampire sống trong gia tộc này nếu không xem thường khinh bỉ cậu thì cũng giở giọng nịnh hót bợ đỡ, chưa có một ai quan tâm đến cậu thật lòng, ngoại trừ bà ấy. Đang thả mình trôi theo những quá khứ cay đắng, Sehun chợt giật mình khi nghe thấy những tiếng bước chân đang đi về phía mình. " Lại lũ ruồi vo ve, thật phiền phức". Cậu khẽ nhíu mày nghĩ rồi làm như không có chuyện gì xảy ra vẫn ngồi nguyên tại chỗ cũ, khuôn mặt lạnh lùng và bình thản đến đáng sợ. Những tiếng bước chân ngày một gần hơn, rồi đột nhiên một giọng nói giễu cợt vang lên:

- Ủa? Ai như thiếu gia của dòng họ Oh vậy nhỉ? Thất lễ quá, xin lỗi đã làm phiền người đấng thuần chủng cấp độ ĐỒNG cao quý.

- Ha ha…ha ha…

Liền sau đó những tiếng cười khả ố vang lên không ngớt, cả lũ ruồi bọ thi nhau ôm bụng cười cợt xem đó là truyện hài thế giới. Thì ra lũ ruồi bọ ấy là người của dòng thuần chủng Im. Một gia tộc có quan hệ họ hàng gần với nhà họ Oh. Kẻ dẫn đầu là Jongmin, vampire thuần chủng cháu trai thứ nhất của gia tộc Im. Đi cùng hắn còn có mấy tên vam quý tộc mặt mũi khó ưa. "Lũ ngu". Sehun nghĩ thầm rồi làm như không nghe thấy tiếng gì, đầu vẫn dựa vào gốc cây hoa anh đào, bình thản ngủ tiếp.

- Sao vậy? Xem ra cậu Sehun từ khi bị giáng cấp cũng trở thành đồ phế thải đồng luôn rồi, phải không tụi bay?

- Đúng, đúng

- Ha ha…

Những tiếng nói tiếng cười khả ố lại liên tục vang lên, nhưng Sehun vẫn như vậy, bình thản và lạnh lùng, trong đôi mắt của cậu, những lời nói của bọn chúng chẳng khác nào tiếng vo ve của lũ nhặng rồi hơi. Mỏi miệng để chọc tức nhưng Sehun vẫn tỏ ra không thèm quan tâm khiến Jongmin  tức đến trào máu, thái độ khinh thường của Sehun khiến hắn cảm thấy bị sỉ nhục. Quá giận dữ hắn bực tức hét lên:

- Sao không nói gì? Mày thực ra cũng giống mẹ mày mà thôi, loại đàn bà phản bội bỏ chồng theo loài người, hai mẹ con chúng mày thực không xứng làm vampire thuần chủng.

Khi vừa nói xong câu đó, ý thức được mình đã lỡ lời, hắn vội đưa tay lên bịt miệng, nhưng lời đã nói ra như bát nước đổ đi, làm sao có thể cứu vãn được. Ngay lúc này đây điều duy nhất hắn có thể làm là bỏ chạy đi thật nhanh để bảo toàn tính mạng. Nghĩ vậy nên hắn xoay đầu định phóng đi nhưng không kịp, Sehun đã xuất hiện ngay bên cạnh hắn, cậu dùng sức mạnh của mình khiến toàn thân Jongmin bị đóng băng.

Ước mong duy nhất của Sehun bây giờ là khiến cho tên vam này biến mất hoàn toàn, hắn có thể sỉ nhục cậu như thế nào cậu cũng chấp nhận, nhưng hắn lại to gan dám sỉ nhục mẹ cậu, điều đó là không thể tha thứ được. Sự tức giận tột cùng khiến Sehun mất đi lí trí, đôi mắt màu tím hừng hực lửa, lũ vam tay chân đứng bên cạnh nhìn thấy khuôn mặt lạnh lẽo đáng sợ Sehun thì sợ đến mất mật, vội nháo nhào chạy đi trước khi bị vạ lây. Sehun đá văng Jongmin xuống đất, nắm lấy cổ áo hắn vung tay đấm cật lực, máu từ mồm, từ miệng hắn chảy ra ồng ộc. Quá đau đớn và sợ hãi, Jongmin liên tục van xin nhưng Sehun không còn nghe thấy gì nữa, trong đầu cậu bây giờ chỉ còn sự hận thù sâu sắc. Đúng vào lúc ấy, đột nhiên có một dây leo lao đến, trói thật chặt Sehun lại rồi ném cậu ra xa. Tức giận vì bị phá đám, Sehun gồng mình bứt đất sợi dây rồi đừng dậy, gườm gườm nhìn kẻ phá đám. Người đàn ông có khuôn măt lạnh lùng nghiêm nghị đang đứng trước mặt cậu khẽ nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng. Trái tim Sehun chợt đau nhói, trong giây phút cậu ước mình có thể lao đến đâm chết hắn ngay lập tức, khuôn mặt ác quỷ đội lốt người kia khiến cậu hận đến tận xương tủy. Đúng hắn chính là người đã sinh ra cậu, kẻ đứng đầu gia tộc họ Oh - Oh Imhang.

Imhang hết nhìn Sehun rồi lại nhìn khuôn mặt đẫm máu của Jongmin, lạnh lùng buông một câu gọn lỏn:

- Đi theo ta.

***

_ BỐP…

Một cú tát đột nhiên giáng xuống khuôn mặt của Sehun, năm vệt móng tay dài xuất hiện khiến một bên má của cậu nhuốm máu, đôi mắt cậu bừng bừng lửa giận.

- Đồ mất dạy, sao mày có thể hành động lỗ mãn như vậy trong cái gia tộc này hả?_ Ông Imhang lạnh lùng lên tiếng, nhìn thằng con trai với đôi mắt ghét bỏ.

Chẳng để tâm đến những giọt máu đang nhỏ từng giọt xuống chiếc áo trắng, Sehun không hề đưa tay lên lau chúng, lạnh lùng nói:

- Ông xử phạt xong rồi chứ, nếu xong thì tôi đi_ nói rồi cậu đứng lên cậu bỏ đi thẳng.

- Mày…mày đứng lại đấy, đồ bất hiếu sao mày dám không nghe lời ba mày hả?_ Ông ta giận dữ hét lên.

- Ba?_ Sehun quay đầu lại khẽ nheo mắt hỏi rồi cười nhạt nói_ Tôi chưa bao giờ nghĩ ông là ba của tôi, xin đừng sử dụng cái đại từ mĩ miều ấy để xưng hô với tôi, nhàm lắm. Tôi nói cho ông biết, tôi chịu cú tát vừa rồi của ông vì tôi là một thành viên trong gia tộc họ Oh chứ không phải vì tôi là con của ông. Ông không xứng đáng là ba của tôi.

- Mày, đồ phản bội, mày cũng cùng một ruộc với mẹ mày_ ông ta nghiến răng nói.

- Im đi, không biết ai mới là người phản bội đâu? Ông hay mẹ tôi điều đó còn là một ẩn số, ông có thể che mắt được ai chứ không che mắt được tôi đâu. Tạm biệt.

Sehun lạnh nhạt nói rồi nhanh chóng phóng vụt đi, trái tim cậu lại chịu thêm một vết thương nữa, quá đau, quá sâu. Ngay bây giờ cậu cần một người để xoa dịu vết thương cho cậu. Phải rồi chỉ có cô ấy, mình cô ấy mà thôi, cậu muốn được thấy nụ cười ấm áp ấy, muốn được thấy đôi mắt xanh long lanh và đẹp như ánh dương ấy. Nhưng…biết tìm cô ấy ở đâu bây giờ? Cậu vừa đi vừa nhíu mày suy nghĩ. À, đúng rồi chỉ có ông ta mới giúp được cậu. Sehun gật gù nghĩ rồi rẽ hướng trường SM.

Chap 31:

Sehun nhìn chăm chăm vào cánh cổng làm bằng gỗ sồi trước mặt rồi:

_ UỲNH…

Cậu vung tay đấm mạnh vào cánh cổng khiến nó suýt lủng, mọi vật xung quanh đều rùng mình ớn lạnh. Một cánh cửa nhỏ đột nhiên bật mở, ông bảo vệ thò đầu ra làu bàu:

- Có chuyện gì thế? Trường đang tạm nghỉ rồi.

Ông ta vừa nói vừa ngẩng đầu lên thì chợt giật mình khi bắt gặp khuôn mặt lạnh lùng của Sehun đôi mắt ông ta mở lớn, mặt xám ngoét lại rồi nuốt nước bọt ừng ực dịu giọng nói:

- Cậu Sehun, có việc gì mà cậu đến học viện vào giờ này?

- Tôi muốn gặp ông ta_ Sehun nói rồi lạnh lùng chiếu đôi mắt tím về phía phòng hiệu trưởng.

- Ơ, chắc không được đâu cậu Sehun, ông ấy đang bận_ Ông bảo vệ ngại ngùng nói.

- Thế ông có mở cửa không?

- Ừm, xin lỗi cậu, nhưng đây là quy địn..

_ ROẠT…ROẠT…

Một loạt âm thanh lạnh lẽo đột nhiên vang lên, miệng ông bảo vệ cứng đơ lại, cả người bị băng dính chặt vào khung cửa nhỏ, khuôn mặt méo mó trông rất đáng thương.

- Bây giờ thì mở được rồi chứ? Trừ phi ông muốn đứng đây cùng với đống băng này cho đến khi có người tới giúp_ Sehun lạnh lùng thản nhiên nói.

- Ờ, ờm vâng…_ Ông bảo vệ khổ sở mấp máy môi nói không ra tiếng rồi vội gật gật cái đầu.

Sehun nhếch mép hài lòng rồi khẽ vung tay, đám băng bốc hơi nhanh chóng, ông bảo vệ len lén nhìn Sehun rồi đưa tay lên sờ cái cổ đáng thương mếu máo mở cổng. Sehun bước vào bên trong học viện lạnh lùng liếc ông bảo vệ một cái rồi đút hai tay vào túi quần nhanh chóng đi đến phòng hiệu trưởng.

Ông bảo vệ già nhìn theo bóng Sehun trố mắt ngạc nhiên rồi khẽ bật thốt lên:

- Sao hôm nay cậu Sehun lại "lương thiện" thế nhỉ? Mình còn tưởng sau khi được mở cổng cậu ấy sẽ tức giận mà vất mình xuống ao chứ?

***

_ RẦM…

Sehun kéo cánh cửa gỗ trước mặt khiến nó bắn mạnh sang một bên suýt nữa thì văng đi luôn. Cậu lạnh lùng bước đến bên cái bàn làm việc nhỏ cạnh cửa sổ trong phòng. Người đàn ông có bộ râu dài đến ngang ngực đang chúi đầu vào đám giấy tờ không ngẩng mặt lên nhìn Kai nhẹ nhàng nói:

- Cháu không có học phép lịch sự sao Sehun? Vào phòng ta mà không gõ cửa, cũng không chào người ông này một tiếng nữa.

- Ông đừng nhiều lời nữa, cho tôi mượn hồ sơ cá nhân của Taeyeon đi, ông giữ tất cả hồ sơ của các học viên đúng không?

- Taeyeon? Ý cháu là em Kim Taeyeon?_ Ông hiệu trưởng từ từ ngẩng mắt lên nhíu mày nói.

- Chứ còn ai vào đây nữa, ông đưa cho tôi nhanh lên_ Sehun lạnh lùng nói.

- Không biết cháu cần nó có việc gì nhưng nói chuyện với ông mình như vậy hình như không được phải phép cho lắm. Cháu không thể bớt lạnh lùng đi được sao? Làm như thế sẽ chỉ khiến cháu xa cách mọi người hơn thôi.

- Hừ, tôi chẳng cần gần gũi với một ai hết, chính các người đã ruồng bỏ tôi, biến tôi thành ra như thế này mà giờ còn trách tôi?_ Sehun nhướn mày hỏi.

- Haizz. Sehun à, ta biết là cháu vẫn còn hận ta vì ta không thể bảo vệ cháu khiến cháu bị giáng xuống cấp Đồng, nhưng cháu hãy hiểu cho ta…

- Thôi đi, tôi không muốn nghe cũng không cần bất kì ai bảo vệ, ngày xưa bây giờ và mãi mãi về sau cũng vậy. Nhưng, tôi nghĩ ông đã nhầm rồi, tôi hận ông không phải vì ông không bảo vệ được tôi mà là vì ông đã để cho mẹ tôi lấy "hắn"_ Sehun căm phẫn nói.

- Hắn, ý cháu là Imhang? Sehun , ta nghĩ cháu đang nhầm lẫn ở đâu thì phải, chính Minjung - mẹ cháu mới là người đáng trách, con bé đã bỏ cả dòng tộc để chạy theo con người.

- Ông im đi, không được trách mẹ tôi._ Sehun kích động gầm lên khiến những bức ảnh trên tường rơi xuống vỡ tan tành_Ông biết gì mà nói, ông có tận mắt thấy mẹ tôi bỏ đi không? Có tận mắt thấy bà ấy phản bội lại gia tộc không?
Hay ông chỉ nghe được điều đó qua sự đơm đặt của "hắn". Các người đều tin "hắn ta", có ai trong các người biết được nỗi oan của mẹ tôi không? Một người không bảo vệ được con gái mình như ông thì không xứng đáng làm cha.

Sehun tức giận hét lên, tiện tay ném luôn chiếc đèn chụp trên bàn ra bên ngoài, khiến nó bắn xa cả chục km, đôi mắt màu tím của cậu rừng rực lửa hận.

- Sehun, bình tĩnh đã nào, nỗi oan của mẹ cháu là sao? Thực ra đã có chuyện gì xảy ra giữa Minjung và Imhang vậy? Cháu hãy nói cho ta biết được không?_ Hiệu trưởng nhíu mày nhìn Sehun rồi bật dậy hỏi dồn dập.

- Nói cho ông biết ư? Liệu còn có ích không? Mọi chuyện đã quá muộn rồi_ Sehun nhếch mép khinh bỉ nói rồi chợt nhớ ra mục đích chính đến đây của mình cậu khẽ nén tiếng thở dài cố kìm lại cơn giận dịu giọng nói:

- Hừm, thôi không nói chuyện đó nữa, ông đưa cho tôi hồ sơ của Taeyeon đi.

- Cháu, có vẻ rất quan tâm đến Taeyeon?_ Hiệu trưởng nhíu mày hỏi.

- Đó không phải việc của ông, thế ông có chịu đưa cho tôi không?_ Sehun khó chịu đáp.

Hiệu trưởng khẽ nhíu mày nhìn Sehun một cái rồi khàn khàn gọi:

- Min đem hồ sơ của Kim Taeyeon lớp 10C1 ra đây.

Dứt lời, một con chim phượng hoàng đỏ rực bay đến, trên miệng là một tập hồ sơ, nó khẽ nhún mình thảy tập hồ sơ cho hiệu trưởng rồi ngoan ngoãn đến đậu trên kệ sách rỉa rỉa lông thỉnh thoảng lại khẽ liếc mắt nhìn Sehun. Nhanh như chớp Sehun giật lấy tập hồ sơ trên tay hiệu trưởng rồi mở ra xem . Sehun nhìn dòng địa chỉ nhà trên hồ sơ khẽ gật đầu hài lòng rồi để nó xuống bàn lạnh lùng bước ra ngoài không quên để lại một câu:

- Dù sao cũng phải cảm ơn ông.

Nhưng chưa đi được mấy bước chợt cậu giật mình khi nghe thấy tiếng gọi giật lại:

- Khoan đã Sehun…

- Sao? Ông còn có điều gì muốn nói nữa?_ Không quay đầu lại Sehun lạnh lùng hỏi.

- Cháu…thích Taeyeon phải không?

Sehun hơi chững người lại, rồi bực mình xẵng giọng nói:

- Chuyện đó không liên quan đến ông.

- Chuyện tình cảm của cháu ta không muốn xen vào, nhưng là ai thì được chứ Kim Taeyeon thì cháu nên tránh xa con bé đó ra_ Ông hiệu trưởng khàn khàn nói.

- Tại sao?_ Sehun quay đầu lại nhíu mày hỏi.

- Đừng hỏi tại sao? Hãy tin ta đi nhưng điều ta khuyên cháu chỉ là muốn tốt cho cháu thôi. Mọi thứ xung quanh Taeyeon rất mơ hồ và đáng sợ cháu không nên đến gần con bé nếu không cháu sẽ gặp nguy hiểm.

- Ông biết điều gì liên quan đến Taeyeon đúng không?_ Sehun ngờ vực hỏi.

- Biết ta cũng không thể nói cho cháu, thôi cháu đi đi, từ lần sau đừng hành động tùy tiện như vậy nữa.

Hiệu trưởng nói rồi bình thản ngó xuống tập giấy tờ trước mặt tiếp tục làm việc. Sehun khẽ thở dài rồi bỏ ra ngoài vì cậu biết dù có cố gắng hạnh hỏi thế nào thì ông ta cũng không hé rang nửa lời, chỉ tốn công vô ích mà thôi. Nhưng những bí mật về Taeyeon chắc chắn cậu sẽ tìm cho ra cho bằng được.

---------------

- Một lá, hai lá, ba lá…

Tôi ngồi thơ thẩn trên chiếc đu quay nhỏ đếm những chiếc lá vàng rơi đầy trên mặt đất, cảm thấy nỗi buồn đang xâm chiếm toàn cơ thể, sao anh ấy lại bỏ đi không nói với tôi một tiếng nào nhỉ? Đã nói là sẽ ở đây chơi cơ mà, hay là tại nhà tôi nhỏ quá khiến anh ấy không hài lòng, có khi nào anh ấy ghét tôi rồi không? Bao nhiêu câu hỏi, bao nhiêu giả thiết cứ đặt ra trong đầu khiến tôi như muốn nổ tung. Tôi bặm môi bó gối ngồi xẹp xuống vò vò chiếc lá trong lòng bàn tay.

_ Cộp..cộp…

Những tiếng bước chân đột nhiên vang lên, tôi giật mình ngẩng đầu lên. Trước mặt tôi là một người con trai lạ hoắc, ăn mặc bảnh bao và khá điển trai. Anh ta nhìn tôi nở nụ cười quyến rũ, trên tay là một đóa hoa hồng đỏ.

- Anh là ai vậy?_ Tôi khẽ đứng dậy nhíu mày hỏi, rồi nhìn chăm chăm vào đóa hoa hồng trong lòng không khỏi thắc mắc.

- Anh là Taeshin cháu của ông Tobu hàng xóm nhà em, anh vừa từ thành phố về thăm ông tiện thể sang chào hỏi hàng xóm.

- À, ra anh là cháu ông Tobu, sao bây giờ em mới thấy anh nhỉ? Thế mà em cứ nghĩ là ông Tobu không có gia đình đấy_ Tôi tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi.

- Ơ, ờ tại gia đình anh bận nên không đến thăm ông thường xuyên được_ Taeshin ấp úng nói.

- Vậy à. Nhưng bây giờ mẹ em không có ở đây_ Tôi khẽ mỉm cười nói.

- Không sao tôi sang đây là để gặp em mà_ Taeshin mỉm cười nói.

- Gặp em?_ Tôi ngạc nhiên lấy tay chỉ vào mũi mình rồi nghi hoặc hỏi_ Nhưng có chuyện gì ạ?

- Tặng em.

Taeshin nói rồi đưa bó hoa hồng lên trước mặt tôi, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay của tôi đưa lên môi hôn.

Như một phản xạ tự nhiên tôi khẽ rụt tay lại, lùi người về sau. Anh ta có vẻ ngạc nhiên trước thái độ của tôi nhưng ngay lập tức đã nở một nụ cười tươi nhẹ nhàng nói:

- Em đừng sợ, đây chỉ là một cách chào hỏi của người phương Tây thôi, còn đóa hoa hồng này em cứ coi như là một món quà cảm ơn vì trước giờ gia đình em đã thay anh chăm sóc ông.

- Cả..m ơn anh_ Tôi lí nhí nói rồi ngượng nghịu cầm lấy bó hoa, đúng lúc ấy mẹ tôi từ trên núi trở về, đằng sau là một giỏ thuốc lá, tôi nhanh trí để mẹ nói chuyện với anh ta rồi chạy ra cánh đồng hoa oải hương sau triền núi. Những người như anh Taeshin tôi không thích, vừa mới gặp đã tỏ ra thân mật lại còn tặng hoa nữa chứ, quá ảo.

***

Phía sau triền núi, mùi hoa oải hương thơm thoang thoảng lay động cả tâm trí tôi, trên cánh đồng những làn gió nhè nhẹ thổi qua tạo thành từng đợt sóng nhỏ nối đuôi nhau chạy dọc theo triền núi, không khí lạnh bao trùm cả không gian, tôi ngả người nằm xuống vạt cỏ xanh, nhắm mắt hít hà mùi thơm của quê hương, rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

--------------

Taeshin chán nản đi ra phía sau triền núi, cảm thấy bực tức vô cùng, cô gái tên Taeyeon đó thật là kì lạ, chẳng lẽ cô ta không hề có cảm giác gì với anh, nhận hoa rồi nhưng cũng chẳng tỏ thái độ vui mừng gì cả lại còn bỏ đi để anh ở lại nói chuyện với mẹ cô ta nữa chứ. Tuy mẹ cô ta cũng đẹp nhưng già quá rồi anh không có hứng thú nên đành nói vài ba câu rồi bỏ về. Đang bực mình chợt anh thấy một dáng người quen thuộc đang nằm ngủ ngon lành trên vệt cỏ xanh, khuôn mặt bầu bĩnh dễ thương khẽ nấp mình trong đám cỏ khiến trái tim anh đập thình thịch liên hồi. Xem ra ông trời vẫn còn cho anh cơ hội, không ngờ đi ra đến đây lại gặp cô ta. Anh mỉm cười sung sướng, đôi mắt khẽ ánh lên ngọn lửa ham muốn. Không kiềm chế được lòng mình Taeshin đi đến bên Taeyeon. Bàn tay anh đặt nhẹ trên má cô gái rồi trượt xuống cổ, tự động mở một chiếc cúc áo đầu tiên. Anh liếm môi nuốt nước bọt ừng ực rồi từ từ cúi xuống, đúng vào lúc môi Taeshin chuẩn bị chạm vào môi Teayeon thì đột nhiên có một bàn tay lạnh ngắt túm lấy cổ áo anh và…

_ BỐP…

Một cú đấm như trời giáng xuống mặt Taeshin, anh ngã bật ra đằng sau, hộc cả máu mồm. Taeshin đưa tay lên lau máu rồi cố nén đau đứng dậy nhìn kẻ vừa đánh mình. Mắt anh suýt nữa thì lồi ra khi nhìn thấy chàng trai đang đứng trước mặt mình. Mái tóc màu bạc của hắn khiến anh rùng mình sợ hãi, khuôn mặt đẹp như tạc toát lên vẻ lạnh lùng kiêu hãnh, một vẻ đẹp ma quỷ rất đáng sợ. Hắn đứng đó, mái tóc bạc bay lòa xòa trong gió, đôi mắt màu đỏ như máu căm phẫn nhìn anh. Taeshin thấy hơi thở của mình gấp gáp, trái tim đập liên hồi, cảm giác sợ hãi xâm chiếm toàn cơ thể, trong phút chốc anh đã nghĩ mình có thể sẽ chết vì tên con trai này. Taeshin sợ hãi khẽ khàng lùi lại, nhanh như chớp hắn đã xuất hiện ngay bên cạnh nắm lấy cổ áo anh gằn giọng nói:

- Đồ loài người bẩn thỉu.

Rồi vung tay giáng thêm một cú đấm mạnh nữa vào cằm khiến Taeshin có cảm giác như quai hàm của mình sắp rụng ra. Trong khi anh còn đang đau đớn sợ đến độ người run lên lẩy bẩy thì hắn vẫn tiếp tục tiến đến, cả người phát ra sát khí. Đúng vào lúc ấy chợt có tiếng nói hoảng hốt vang lên:

- Có chuyện gì vậy?

---------------

Tôi tình giấc khi nghe thấy tiếng động mạnh, cảnh tượng trước mắt khiến tôi bàng hoàng sửng sốt. Sehun và anh Taeshin hàng xóm đang đánh nhau rất ác liệt. Khuôn mặt Sehun trông thật đáng sợ, đôi mắt tím của hắn biến thành màu đỏ như máu, khuôn mặt lạnh te không biểu cảm, bàn tay dính đầy máu, ở bên cạnh anh Taeshin đang nằm sõng xoài dưới đất, tay ôm lấy cái mũi xịt đầy máu của mình.

Tôi hoảng kinh vội chạy đến chỗ bọn họ rồi nhanh chóng đỡ Taeshin đứng dậy gay gắt hỏi:

- Hai người đang làm cái gì vậy? Sao đột nhiên lại đánh nhau?

Như vớ được cái pháo cứu sinh Taeshin vội lủi ra sau lưng tôi uất ức kêu lên:

- Là hắn, lúc anh tình cờ đi ngang qua thấy hắn đang cởi áo của em rồi còn định hôn em nữa, anh chạy đến ngăn hắn thì bị hắn đánh cho một trần thừa sống thiếu chết như thế này đây.

Tôi nghe Taeshin nói thì bàng hoàng sửng sốt vội sờ tay xuống chiếc áo, một cái cúc đã bị tuột ra. Sao hắn có thể làm chuyện đó được tôi không tin, tôi nghĩ rồi mở to mắt ngẩng đầu lên nhìn Sehun lẩy bẩy hỏi:

- Cậu…cậu đã làm như vậy thật ư? Nói mau lên, có đúng là cậu làm không, không phải đúng không?

- Muốn nghĩ thế nào tùy cô, nhưng tôi khuyên cô đừng có dễ dãi quá, bạ chỗ nào cũng có thể ngủ được hết_ Hắn nhếch mép khinh khỉnh nói.

- Nói như vậy là cậu không phủ nhận. Tôi thật không dám tin, tưởng cậu chỉ lạnh lùng vô tình thôi nhưng hóa ra cậu còn là một con người bỉ ổi như vậy đấy. Dễ dãi ư? Cậu là ai mà có quyền phán xét tôi, cậu biết gì về tôi mà nói. Vì có đứa con như cậu nên mẹ cậu mới bỏ đi đấy.

Tôi nói xong thì chợt giật mình nhận ra đã lỡ lời. Tôi vội đưa tay lên bịt miệng bàng hoàng giương mắt nhìn hắn. Khuôn mặt Sehun trở lên trắng bệch, hắn nhìn tôi bằng đôi mắt trân trối rồi bật cười ha hả lạnh lùng nói:

- Ha ha đúng vậy, tôi vốn biết mình là một đứa con hư. Xin lỗi hình như tôi dã làm phiền giây phút riêng tư của hai người.

Xong hắn lạnh lùng quay đầu bỏ đi thẳng, ánh mắt đau thương của hắn chạm vào mắt tôi, lạnh giá. Tôi như người mất hồn vội chạy theo níu tay hắn lại hối lỗi nói:

- Xin lỗi, xin lỗi cậu, đáng ra tôi không nên nói như vậy, xin lỗ…

Nhưng không để tôi nói hết câu hắn đã lạnh lùng hất tay tôi ra nhìn tôi khẽ nói:

- Xoa dịu vết thương ư? Xem ra tôi đã nhầm, cô chỉ làm trái tim tôi đau thêm mà thôi.

Tôi đứng đó nhìn theo bóng hắn rồi ngồi xụp xuống òa lên khóc, hình như tôi vừa mới làm vỡ một trái tim làm bằng pha lê, vì không cẩn thận nên tôi đã làm vỡ nó mất rồi…


Được sửa bởi phanphansonetic ngày Thu Jan 02, 2014 9:23 pm; sửa lần 1.
Về Đầu Trang Go down
pinkie
Mod
Mod
pinkie

Tổng số bài gửi : 52
Ca$h : 100
Join date : 29/11/2013

[Ver.EXOSHIDAE][Longfic][Non SA] [T | HunTaeHan] Trường Học Vampire  - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Ver.EXOSHIDAE][Longfic][Non SA] [T | HunTaeHan] Trường Học Vampire    [Ver.EXOSHIDAE][Longfic][Non SA] [T | HunTaeHan] Trường Học Vampire  - Page 2 EmptyWed Jan 01, 2014 11:09 pm

phanphansonetic đã viết:
pinkie đã viết:
Em à, đợi e lâu thật.Cơ mà k0 sao  Very Happy . ss nghĩ nên sửa Tokyo thành Seoul cho hợp còn cái gì là anh vs ông thì sửa thành Hyung (con trai gọi), hay oppa (con gái gọi), ông là hal-abeoji thì hợp vs bản cover Hàn này hơn. Em đã làm rất tốt.  I love you 


trong này có Tokyo hả ss?Ở đâu để e sửa Question 

đoạn trên xe về Bucheon ý em.
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content




[Ver.EXOSHIDAE][Longfic][Non SA] [T | HunTaeHan] Trường Học Vampire  - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Ver.EXOSHIDAE][Longfic][Non SA] [T | HunTaeHan] Trường Học Vampire    [Ver.EXOSHIDAE][Longfic][Non SA] [T | HunTaeHan] Trường Học Vampire  - Page 2 Empty

Về Đầu Trang Go down
 

[Ver.EXOSHIDAE][Longfic][Non SA] [T | HunTaeHan] Trường Học Vampire

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 2 trong tổng số 4 trangChuyển đến trang : Previous  1, 2, 3, 4  Next

 Similar topics

-
» [Longfic] [Non SA] [ T | Luyoon - Krisyoon - Baekyeon] Telepathy
» [LongFic|Non-SA][K] Black Rose | Luhan - Seohyun - Sehun
» [Vietsub+Engsub] Miracles in December - EXO {EXOSHIDAE version}
» [Vietsub + Lyrics ] Everyday Love {EXOSHIDAE version }
» [Longfic| Non SA][K+][Sehun, Yoona, Luhan] You're my world

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
The SNSD & EXO to fansite in Vietnamese  :: Love Story Land ♥ :: Fanfic-

[Ver.EXOSHIDAE][Longfic][Non SA] [T | HunTaeHan] Trường Học Vampire  - Page 2
New Page 1
Free forum | Âm nhạc | Pop, giống | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất